Mặc áo da không phải vì muốn làm người ta hoa mắt, càng không phải vì theo trào lưu, mà vì anh sợ lạnh.
Thật ra Phàn Dực Á là một người vô cùng đơn giản, rất nam tính, có chuyện gì cũng không để ở trong lòng, thích lớn tiếng gào ra, đương nhiên, hành động đặc biệt như thế ở trong mắt “người khác” lại thành “ngây thơ”.
Không nhận ra cô gái kia là bởi vì thật sự không nhận ra mà thôi.
Dáng vẻ của tất cả phụ nữ trong mắt anh đều không khác nhau lắm, lông mi nhỏ dài, bất kể là trang điểm hay tự nhiên, ai cũng mở to đôi mắt háo sắc, miệng còn bôi thêm một lớp mỡ bóng, thật ghê tởm chết người.
(tớ nghĩ lớp mỡ bóng ghê tởm mà Phàn Dực Á nhắc tới hình như là son bóng = =)
Cô gái này hay cô gái kia thì có gì khác nhau đâu, rất khó để phân rõ!
Đương nhiên trí nhớ cũng có ngoại lệ.
Giống như vị hôn thê được chỉ định của anh, Triệu Nhã Nhi
Nếu có một cô gái, từ lúc nhỏ đến lớn, người lớn nào trong nhà cũng chỉ vào cô ấy, không ngừng nhắc tới, đây là vợ tương lai của con. Nghe nhiều như thế, cho dù là não tàn cũng nhất định sẽ nhớ rõ dáng vẻ của đối phương.
Vì anh nhớ được dáng vẻ của Triệu Nhã Nhi, cô ấy cũng không thiếu mắt thiếu mũi, nên anh cũng chẳng có ý kiến gì đối với việc hôn nhân này, cha mẹ vui vẻ là tốt rồi, dù sao phụ nữ đều giống nhau, chỉ cần đi trên đường phố không nhận sai vợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giuong-don/144978/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.