Đường Mục Nam rất gần với biển, mỗi lần mở cửa sổ, PhổHoa đều tưởng tượng đến vị của nước biển trong gió, mằn mặnnhưng lại không nóngnhư nước mắt, vừa đủđể xoa dịu nỗi đau trong lòng.
Đi từ Bắc Kinhtới Thiên Tân khôngmất tới hai tiếng đồng hồ, nhưngmôi trường hoàn toànkhác nhau. Con người ở đây có khẩuâm rất đáng yêu, cư xử phóngkhoáng thẳng thắn,cơm ngon vừa miệng,còn có con đường cũ,chòi canh cũ đáng để tưởng nhớ.Tiết tấu của cảthành phố không vội vãhỗn độn như Bắc Kinh,khiến Phổ Hoa cóthể thanh thản trở về làmchínhmình của rất nhiều nămtrước.
Đối với cô, giốngnhư bắt đầu xuấtphát ở một nơi không ai quen biết.
Những ngày đầu mới thuxếp ổn thỏa ở Thiên Tân, Lâm Quả Quả khôngngừng gọi điện hỏi xemcô có thiếu gìkhông. Thực ra cô chẳngthiếu thứ gì, chỉluônnhớ bố thôi.
Ngoài việc đi làm,phần lớn thời gianPhổ Hoa đềungồi xe bus đi dạo mấy khuthành cổ, không có mụcđích, chẳng có gì bắtbuộc phải làm, chỉ dựa vàocửasổ xe bus ôm quyển giới thiệu ThiênTân cho khách dulịch, tìm kiếm conngười cảnh vật trênđường, cho tới khi trờitối mới về nhà.
Cứ như vậy, dần dần xoa dịutâm trạng trống rỗngcủacô, mỗi lần bố hayQuyên Quyên hỏi cô làmgì qua điện thoại,cô liền kể cho họnghe về những phongcảnh gần đây cô đãđi.
Bố thích nghe cho dùchỉ là mấy truyền thuyết,QuyênQuyên lại không nhẫn nạichút nào, không chỉ một lầntruy hỏi khi nào Phổ Hoavề nhà.
Theo ước hẹn ban đầu khi rờiđi, tối thứ sáuhàng tuần Phổ Hoa sẽngồi tàu về Bắc Kinh,mặc kệ gió mưa,cuối tuần sẽ tìmcơ hội tụ tập với QuyênQuyên.Thường ngày đều cùng ở Bắc Kinhnên chẳng cảm thấy gì, bâygiờ chia xa hai thànhphố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giuong-don-hay-giuong-doi/1279872/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.