Ba giờ chiều, Nhan Cảnh đúng giờ đến khu giường nằm ở khoa tim mạch, so với khoa tâm lý vắng vẻ thì ở đây hiển nhiên bận rộn hơn nhiều. Bởi Bạch Kiến Sinh và Nhan Trung sách đều là chuyên gia trong lĩnh vực tim mạch, Skhoa tim mạch của bệnh viện Thế Tân vì thế cũng nổi danh nhất, người bệnh cũng đông nhất, thậm chí có rất nhiều người bệnh từ nơi khác mộ danh mà đến. 
Trong hành lang một nhóm y tá đang đối chiếu lời dặn của bác sĩ, Nhan Cảnh lướt qua các cô đi thẳng vào phòng chờ của bác sĩ. Trong phòng có mấy bác sĩ đang ngồi trước máy tính ghi bệnh án. Nhan Cảnh dùng ngón tay gõ cửa, nói: “Xin hỏi bác sĩ Trần có ở đây không?” 
Có một chàng trai trẻ quay lại, nhìn thấy đối phương mặc áo khoác trắng không khỏi sửng sốt, “Anh là?” 
Nhan Cảnh thản nhiên nói: “Bác sĩ khoa tâm lý tới hội chẩn, họ Nhan.” 
Chàng trai trẻ hiểu ra, lập tức đứng lên nhiệt tình bắt tay với Nhan Cảnh: “Chào bác sĩ Nhan, người bệnh kia đi làm kiểm tra rồi, còn chưa quay lại. Tôi sẽ nói sơ qua cho anh tình trạng của anh ta.” 
Nhan Cảnh gật đầu cùng cậu ta vào phòng bên cạnh. Bác sĩ Trần cầm bệnh án đưa cho Nhan Cảnh, vừa thấp giọng nói: “Nhan Tự, nam hai mươi tám tuổi, có tiền sử bệnh tim hơn mười năm, bố anh ta đã quan đời mười năm trước vì suy tim. Những năm này anh ta vẫn luôn ở bệnh viện nhân dân thành phố A tiến hành trị liệu dược vật theo quy luật, lần này đến 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giuong-doi-mau-tim/1335130/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.