Tôi tắt đèn, lần mò lên giường. Tìm được chăn và nằm xuống bên cạnh, hai tay để lên bụng, tưởng như đụng khẽ vào vật gì đáng sợ. Tôi lại nghĩ, khi đàn ông cần, yêu là dịu dàng và trách nhiệm, khi họ không cần, tình yêu như chậu nước vừa rửa xong, nên đổ nó đi.
Mạch 9
Chúng tôi xuống xe, trời đã tối lắm rồi. Tôi bước thấp bước cao đi theo Bob. Tôi hỏi, Anh ở cùng sân với nhiều hộ à?
Bob nói, Cái nhà này có từ lâu lắm rồi, nghe nói hồi xưa là tài sản của thư ký ông Trương Học Lương, không biết ông ấy biến đâu mất, Bob chỉ mượn danh nghĩa. Phải, cô ở đâu nhỉ?
Đại học Bắc Kinh, em ở trong trường Đại học Bắc Kinh, chính xác là, gần Đại học Bắc Kinh. Em đang học MBA ở đây.
Xem ra cô sắp thành người của giới IT rồi đấy nhỉ?
Tôi cười, nói, Biết đâu sẽ được xuất ngoại quét đường. nhưng em nghĩ, quét đường cũng phải đi nước ngoài.
Bob nói, Đúng vậy, cho dù chúng ta đi nước nào, làm gì cũng tốt, trước tiên phải học ngoại ngữ cho giỏi. Đến lúc ấy, cô bạn gái kia của tôi nhờ tôi nghe và viết từ ngữ, bảo chỉ cần học giỏi tiếng Anh, qua được TOEFL, coi như hoa của cả thế giới nở vì mình.
Tôi nói, Bạn gái của anh thật hài hước.
Bob cười, hỏi, Thật ư?
Tôi nói, Cô bạn cùng năm thứ ba đại học với em tự sát, nó nhảy từ trên cầu vượt xuống. Trong tưởng tượng của em, nó chết như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giuong-dan-ba/3170665/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.