Hình như ông Derrida còn nói gì đó phía sau tôi. Tiếng Pháp của ông đặc giọng Algerie, cách uốn lưỡi của người Do Thái, cái thứ ngôn ngữ hoà trộn tinh dịch còn sót lại trong người tôi.
Tôi cảm nhận được ánh nắng trong không khí, nắng vờn tóc tôi, đưa tay lên sờ tóc, phát hiện tóc giả và chỉ có nắng là thật.
Bob 56
Tàu điện ngầm rít lên gống như tiếng nước lũ xô vào hẻm núi.
Bob chợt trông thấy khuôn mặt Mạch nổi lên cao trong toa tàu bên cạnh, được ánh sang đèn soi sang. Đôi mắt Mạch nhìn vu vơ nóc toa tàu, trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy Bob rơi vào tuyệt vọng. Anh không ngờ trên chuyến tàu điện cuồi cùng trong đêm đầu mùa hè năm 2002 của Bắc Kinh, anh lại được gặp Mạch.
Tim Bob bỗng xao động. Anh chợt cảm thấy ký ức mình trở nên trống rỗng, người con gái mới và hơi ấm cơ thể của các cô gái giống như một liều thuốc làm sạch, cứ đêm đêm lại xoá sạch những con người quen biết trước kia, xoá sạch từ đầu tóc, khuôn mặt, dáng hình hiện lện trước mắt, thậm chí cả tiếng cười vang trong không trung. Nhưng giọng nói của Mạch vào những đêm quên lãng lại như con rắn cứ chập chờn chuyển động. Bob không biết con rắn bò nhanh hay quên lãng nhanh hơn, có lúc không còn gì, chỉ một màu đen,.Anh không nhớ Mạch. Có lúc cảm thấy trước đây thật sự buồn cười. Lúc bấy giờ mình cho rằng cơ thể Mạch không có cửa ra vào, chỉ có cửa sổ, cái cửa sổ ấy vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giuong-dan-ba/3170594/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.