Đến khi trời hừng sáng, Trần Ân Tứ run rẩy đổ người lên bàn làm việc.
Tần Kiết phủ lên người cô, hơi thở dồn dập.
Trần Ân Tứ nhắm mắt, hàng mi run run nghỉ ngơi một lúc, đến khi vệt nước trên mặt khô đi, cô chợt nhớ ra gì đó, thì thào nói: "Anh trên dải ngân hà."
"Gì cơ?"
Trần Ân Tứ mệt đến mức chẳng buồn nói chuyện.
Tần Kiết hôn lên trán cô, "Ngân hà gì?"
"Mấy hôm nữa anh sẽ biết." Trần Ân Tứ đẩy đôi môi đang dán lên mặt mình của Tần Kiết ra.
Tần Kiết thuận thế mổ lên lòng bàn tay cô hai cái, khẽ cười rồi đứng dậy thu dọn bãi chiến trường.
Trần Ân Tứ mặc cho anh bế mình lên ghế, cô nằm trên ghế nhìn những ngọn đèn vụt tắt bên ngoài khung cửa sổ, thầm nghĩ, cô quyết định rồi, quyển sách cô viết xong sẽ có tên là "Anh trên dải ngân hà".
…
Mùa Xuân năm đó, Tần Kiết ngồi trong phòng làm việc nhận được bưu phẩm của bạn gái hợp pháp, sau khi mở ra thấy quyển sách có bìa rất đẹp, lúc này anh mới biết hôm đó cô thì thầm ngân hà là có ý gì.
Chiều hôm đó, Tần Kiết pha một tách trà, lặng lẽ đọc hết quyển sách kia.
Từ câu mở đầu "Người em yêu là anh đứng trên dải ngân hà", cho đến câu kết "Chúng ta đều trở thành người mà mình ao ước, chúng ta đều không lãng quên nhau", Tần Kiết dùng hết vỏn vẻn sáu tiếng đồng hồ.
Gập sách lại, anh ngồi im lặng trong phòng làm việc hồi lâu rồi xách áo đứng dậy về nhà.
Hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giuong-anh-chia-em-mot-nua/489969/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.