Chương 341 EM ĐÂU YẾU ỚT ĐẾN THẾ
Lưng Tần Kiết căng chặt, ánh mắt nhìn Trần Ân Từ dần tối lại.
Hầu kết khẽ trượt.
Cô nói rõ ràng lắm rồi, sao anh không có phản ứng gì vậy?
Trần Ân Tứ nhìn trộm Tần Kiết, vùi mặt vào ngực anh như chim đà điểu, lầu bầu nói: "Em đâu yếu ớt đến thế."
"Hôm qua em đã không thấy mệt mỏi mấy rồi…"
Cô đâu phải muốn ngủ với anh, cô đang muốn phóng hỏa thiêu chết anh thì có.
Tần Kiết cảm thấy cơ thể như muốn nổ tung, nghiến răng thầm chửi thề.
Anh siết eo cô, kéo cô sát vào người mình, cúi đầu kề bên tai cô gằn từng chữ, trong lòi nói như mang theo ngọn lửa: "Đúng là nghịch ngợm thiếu dạy dỗ mà."
Hơi thở của anh nóng rực, phả lên vành tai đỏ bừng của cô, thấy hơi ngứa ngáy, cô rụt cổ, ngón tay đang đặt trên eo siết chặt áo anh: "Vậy anh trai mau đến dạy dỗ em đi."
Tần Kiết nghiến răng, "Mẹ nó chứ em cứ làm bậy đi."
"Anh sẽ cố gắng dịu dàng."
Cố gắng dịu dàng để không khiến em chết trên giường.
Tần Kiết cúi đầu lấp kín môi cô, bắt đầu lột quần áo cô.
Trần Ân Tứ chưa kịp phản ứng, Tần Kiết đã lật người, đè cô nằm bò trên sofa.
…
…
Không phải chứ?
Anh có cần trực tiếp thế không?
Dù trước kia họ từng bên nhau, nhưng đã sáu năm qua đi rồi, chưa gì anh đã đi thẳng vào chủ đề chính, kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá vậy?
Trần Ân Tứ hốt hoảng, lưng đã ửng hồng, "Anh, anh trai, anh trai ơi… em, em,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giuong-anh-chia-em-mot-nua/489938/chuong-341.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.