Chương trước
Chương sau
Chương 287 ANH TRAI
Động tác đang gõ bàn phím của Trần Ân Tứ bất giác khựng lại. Có lẽ do cô chưa trả lời tin nhắn của anh, nên anh lại copy hàng loạt truyện ngắn thiếu muối nữa gửi cho cô.
Trần Ân Tứ cứ đọc mãi đọc mãi, khóe môi chậm rãi cong lên mà chính cô cũng không nhận ra.
Cô biết anh đang nói về Châu Đồng. Cô cũng biết anh nhận ra cô vẫn áy náy nên đang nghĩ cách làm cô vui.
Ban nãy khi anh ở đây, cô bị anh xoay như chong chóng, sau đó tắm rửa xong, cô lại nghĩ đến Châu Đồng, mà cứ nghĩ đến là trong lòng cô như có một tảng đá nặng trịch đè xuống, làm cô không thể nào thở nổi, bây giờ đọc từng mẩu truyện ngắn nhạt nhẽo anh copy trên mạng, tâm trạng cô lại tốt hơn nhiều.
Cô xóa từng chữ mình vừa gõ, sau đó thay bằng mấy chữ khác: "Đủ rồi."
Tần Kiết không gửi mấy mẩu truyện cười nhạt nhẽo nữa, mà gửi cho cô hai tin nhắn nghiêm túc.
"Đừng nghĩ linh tinh nữa."
"Không phải lỗi của em, nhưng anh bằng lòng hối hận cùng em."
Hối hận cùng em...
Cùng em...
Trong nháy mắt trái tim Trần Ân Tứ mềm mại hẳn đi, dường như bàn tay không còn là của cô nữa, lướt trên bàn phím mà không chịu sự kiểm soát của cô: "Anh trai."
...
Tần Kiết đang ngồi trên xe, khi nhìn thấy hai từ "anh trai", trước mắt anh bỗng nhiên hiện lên khu chung cư Hoa Viên mình từng sống, lúc ấy cô có việc cầu cạnh anh, những ngón tay mảnh khảnh trắng ngần nắm chặt khuy măng sét ở tay áo anh, nhẹ nhàng gọi "anh trai".
Tần Kiết thẫn thờ hồi lâu, sau đó thầm chửi thề một tiếng.
Cô muốn chơi chết anh sao?
Tối nay cô không muốn anh ngủ sao?
Tần Kiết cầm điện thoại, gõ mấy chữ: "Không chờ nổi nữa rồi."
Nửa phút sau, trên màn hình nhảy ra một tin nhắn mới: "Cút."
Tần Kiết khẽ cười, ngẩng đầu nhìn tòa nhà phía sau mình, anh thấy tầng của cô đã tắt đèn, biết cô sắp ngủ, liền đạp chân ga "cút" khỏi đây.
Khi chờ đèn đỏ, Tần Kiết liếc nhìn chiếc dây thun trên cổ tay mình, sau đó nổi hứng lấy điện thoại ra chụp mấy tấm. Anh dè dặt hỏi Dung Dự và Đường Cửu trước: "Đang làm gì thế?"
Dung Dự: "Tăng ca."
Đường Cửu: "Tăng ca."
Tần Kiết vô cảm trả lời lại: "Ờ."
Một lát sau, anh gửi tấm ảnh mình vừa chụp cho từng người. Sợ hai người đó không hiểu gì, anh còn dùng dấu mũi tên để đánh dấu.
Dung Dự: "Tần cẩu, đủ rồi đấy."
Dung Dự: "Có dây buộc tóc thì giỏi lắm à?"
Đường Cửu: "..."
Đường Cửu: "Đại ca, anh có lòng đến đưa bữa đêm cho bọn em không?" Sau đó còn kèm theo hàng loạt icon khóc lóc.
Tần Kiến vốn chỉ muốn khoe chiếc dây buộc tóc nên không trả lời lại tin nhắn của Đường Cửu và Dung Dự, mà ấn vào bảng tin. Bây giờ đã sắp hai giờ sáng, vậy mà Tần Nam vẫn chưa ngủ, đang hoạt động rất sôi nổi rất WeChat.
Tần Kiết cũng gửi tấm ảnh cho Tần Nam với tâm lý muốn "chia sẻ", muốn để mọi người biết "xem này, tôi cũng là người có dây buộc tóc".
Mười phút sau, Tần Nam gửi cho Tần Kiết hàng loạt tin nhắn thoại.
"Đêm hôm khuya khoắt không ngủ, lên cơn gì hả? Cháu thức đêm nhiều coi chừng bị hói đấy! Có mỗi một cái dây buộc tóc thì khoe khoang làm gì, mấy chục năm trước cô cháu cũng có, cháu có thấy cô khoe với cháu không?"
"Nếu giỏi, thì bây giờ phải tắm rửa lần thứ hai* như chú cháu kia kìa..."
(*) Ý chỉ "vận động trên giường" hai lần.
Miệng Tần Kiết méo xẹo, nửa đêm nửa hôm còn lái xe làm sao được chứ.

Không biết có phải do tin nhắn của Tần Kiết hay không, mà Trần Ân Tứ ngủ rất ngon.
Ngày hôm sau, mười giờ sáng cô mới mở mắt. Đánh răng rửa mặt xong, cô ngồi trước bàn ăn sáng, rồi cầm điện thoại lên nhìn, phát hiện ra Tần Kiết gửi cho cô một tin nhắn vào lúc tám giờ sáng: "Bao giờ dậy thì nhắn cho anh nhé."
Trần Ân Tứ vừa gặm bánh mỳ vừa nhắn cho anh: "?"
Có lẽ Tần Kiết đang bận, đến khi cô ăn xong bữa sáng anh mới trả lời cô: "Em có email không?"
Tuy Trần Ân Tứ tò mò Tần Kiết muốn làm gì, nhưng cô vẫn gửi địa chỉ email cho anh. Khoảng nửa phút sau, Tần Kiết nhắn lại: "Đã gửi vào email của em rồi."
Trần Ân Tứ lẩm bẩm "làm gì mà thần thần bí bí", sau đó vào phòng sách bật laptop lên. Hai phút sau, cô đăng nhập vào email, nhìn thấy thư Tần Kiết gửi. Là một file nén có dung lượng rất lớn. Trần Ân Tứ bấm vào để tải, tuy đường truyền Internet nhà cô rất nhanh, nhưng phải mất gần hai mươi phút cô mới tải xong file đó về máy tính.
Cô giải nén file, sau đó nhìn thấy mấy video. Nói chính xác là video trích xuất từ camera.
Đó là video camera ghi lại vụ đụng chạm của Tống Đào và Châu Đồng ở nhà hàng gia đình, vụ Tống Đào kéo Châu Đồng lên xe ở bãi đỗ xe ngầm tối hôm qua, và vụ trước khi cô và Trần Vinh gặp Tống Đào, Châu Đồng. Tống Đào đã bắt gặp Châu Đồng ở nhà vệ sinh, gã nhận ra Châu Đồng, cô ta không ngừng xin lỗi gã, nhưng Tống Đào không bỏ qua, kéo cô ta vào thang máy.
Xem xong những video này, Trần Ân Tứ nổi giận trước việc làm của tên Tống Đào này, chỉ đến khi uống hết nửa cốc nước lạnh, cơn phẫn nộ được kìm nén, cô mới ngẩn người.
Tại sao Tần Kiết lại gửi cho cô những video này? Không phải... Tại sao anh lại biết cô cần những video này?
"Không phải lỗi của em, nhưng anh bằng lòng hối hận cùng em."
Tối qua cô chỉ chú ý đến từ "cùng". Đến bây giờ cô mới biết, câu nói ấy của anh không chỉ mang mỗi hàm ý đó.
Bạn đang đọc truyện tại truyendkm.com
Thật ra anh muốn nói rằng: Không phải là lỗi của em, nhưng anh bằng lòng hối hận cùng em, em muốn hối hận thế nào, anh sẽ hối hận với em như thế.
Anh biết cô sẽ áy náy, sẽ cảm thấy có lỗi với Châu Đồng, muốn giúp đỡ Châu Đồng, sẽ cố gắng hết sức để đền bù cho sự chần chừ của cô ngày hôm qua. Nên anh giành làm trước, giúp cô thực hiện những chuyện cô muốn làm.
Anh nói "cùng cô", và anh đã làm cùng cô thật.
Trần Ân Tứ ngồi trước bàn đọc, xem những video anh gửi, kìm lòng không đặng mà cầm điện thoại lên, gửi một tin nhắn cho anh.
Chỉ có hai chữ, giống hệt tối qua: "Anh trai".
Song, tối qua cô gửi như bị ma xui quỷ khiến, còn hôm nay cô gửi trong lúc hoàn toàn tỉnh táo.
Trần Ân Tứ ngẫm nghĩ, rồi gửi thêm một tin nữa: "Anh trai."
Sau khi tin nhắn thứ hai được gửi đi, Tần Kiết mới trả lời tin nhắn của cô: "Đừng nháo."
"Anh đang họp."
Ánh mắt Trần Ân Tứ đượm ý cười: "Anh trai, anh đang họp gì thế?"
"..."
Tần Kiết nghiến răng trèo trẹo, thầm nghĩ, em giỏi lắm, tốt nhất đừng để anh theo đuổi được em.
Trần Ân Tứ từng có một thời gian đóng quân ở Ngân Hà, nên biết một khi Tần Kiết bận thì bận thật sự. Cô không làm phiền anh nữa, chuyển sang gọi điện thoại cho Lục Tinh, kể lại rõ ràng chuyện Châu Đồng tối qua cho cô ấy nghe.
Ban đầu Lục Tinh tưởng rằng Trần Ân Tứ đang kể chuyện phiếm, sau đó mới biết là sự thật, ở đầu bên kia điện thoại, Lục Tinh mắng Tống Đào không phải là người.
Khi Lục Tinh đang mắng hăng say, Trần Ân Tứ nhận được một cuộc gọi khác từ máy bàn. Cô bảo Lục Tinh đợt một lát rồi hẵng mắng tiếp, sau đó đi nghe điện thoại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.