Chương 239 ĐỀ PHÒNG NGỘ NHỠ
Mười giây sau, Trần Ân Tứ trỏ bát cháo trên tủ đầu giường, ngại ngùng đáp, "... Tôi ăn hết mất rồi, chỉ còn chỗ kia thôi."
"..."
Tần Kiết ngỡ ngàng một lúc lâu mới lên tiếng hỏi, "Em có chắc là nồi cháo ấy nấu cho tôi chứ không phải cho em không?"
Lúc Tần Kiết chưa tỉnh, lần cuối Trần Ân Tứ xuống lầu chỉ mải nghĩ sao mãi anh không tỉnh dậy, có cần gọi bác sĩ đến khám không, không hề để ý trong hộp giữ nhiệt còn bao nhiêu cháo, vừa rồi xuống xem mới phát hiện cô đã vét sạch, không còn một hột gạo, bấy giờ cô đã choáng váng ngay tại chỗ, giờ bị anh hỏi, cô càng xấu hổ, "Tôi nấu cho anh thật mà, nhưng anh cứ ngủ mãi, tôi đợi lâu cũng đói, mới ăn một ít lót dạ..."
Nghĩ đến chuyện ăn một ít lót dạ cuối cùng lại thành ăn gần hết, cô ngượng đến nỗi không giải thích nổi nữa.
Thấy cô nàng luống cuống, Tần Kiết chợt vui hẳn lên, "Còn đói không?"
Lúc ăn cháo Trần Ân Tứ không thấy no, nhưng giờ lại cảm thấy bụng hơi đầy, "Không đói nữa rồi."
Tần Kiết: "Không đói thật không?"
Trần Ân Tứ: "Thật mà."
Tần Kiết cười khẽ, không nói gì nữa, ngồi cạnh giường bưng non nửa bát cháo trên tủ đầu giường lên, cầm thìa khuấy nhẹ rồi múc một thìa đưa lên miệng.
Thìa còn chưa đưa đến miệng Tần Kiết, Trần Ân Tứ chợt lên tiếng, "Cái đó..."
Tần Kiết quay đầu, "Sao?"
Trần Ân Tứ, "Tôi nấu cho anh cháo mới được không?"
"Không muốn ăn, thế này là đủ rồi." Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giuong-anh-chia-em-mot-nua/489836/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.