Chương 237 MỘT MÌNH KIẾT GIA THAY CẢ THẾ GIỚI
Tần Kiết bưng mâm cơm bước ra khỏi bếp mới thấy Trần Ân Tứ đã đứng ở cửa tự bao giờ: "Tắm xong rồi à?"
Trần Ân Tứ đang chìm trong hồi ức, mất mấy giây mới định thần lại được.
Thấy cô là lạ, Tần Kiết hỏi: "Sao thế?"
Trần Ân Tứ ngơ ngác nhìn Tần Kiết một hồi mới hoàn toàn tỉnh ra, "Không sao, tôi hơi đói thôi."
Tần Kiết: "Ăn ngay bây giờ đây."
Hôm trước Tần Nam đích thân gói sủi cảo, sai người đưa đến tận nhà Tần Kiết, anh vẫn còn quá nửa.
Tần Kiết múc hết rau ra khỏi nồi, hấp hai mươi chiếc sủi cảo làm món chính rồi bưng lên bàn cùng nước canh.
"Em bảo đói cơ mà? Mau ăn đi." Tần Kiết đưa cho Trần Ân Tứ đôi đũa.
Trần Ân Tứ cảm ơn, nhận lấy đôi đũa, gắp một con tôm.
Bóc xong bỏ vào mồm, Trần Ân Tứ ngẩng lên nhìn Tần Kiết, "Mùi vị vẫn thế nhỉ."
Tần Kiết đang múc canh chợt khựng lại, lát sau mới nhẹ nhàng đặt bát canh xuống trước mặt Trần Ân Tứ, "Chưa quên à?"
Trần Ân Tứ đang cúi đầu bóc tôm, thuận miệng đáp, "Đâu dễ quên thế?"
Đúng vậy, đâu dễ quên thế?
Cô vẫn nhớ vị thức ăn anh nấu, còn anh thì sao?
Có phải anh vẫn luôn nhớ, chưa hề quên...
Tần Kiết không nói gì, cũng chẳng động đũa, ngồi đối diện lặng lẽ nhìn Trần Ân Tứ.
Ăn hết gần nửa đĩa tôm, Trần Ân Tứ rút giấy ăn lau miệng, phát hiện đĩa của Tần Kiết vẫn sạch bóng, liền hỏi, "Sao anh không ăn?"
"Ăn đây." Tần Kiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giuong-anh-chia-em-mot-nua/489834/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.