Chương 212 TẮM CHƯA SẠCH
*Ghi chú nhỏ của nhóm dịch: các bạn có thể đọc lại chương 166, tiếp theo đây là những tình tiết sau lần đầu tiên của họ vào năm năm trước ở chương 166.
...
"Em cứ đợi đấy, xem lát nữa anh xử lý em thế nào."
Câu này khiến mặt Trần Ân Tứ đỏ như ứa máu, song cô vẫn cố nói cứng, "Thách anh đấy."
"Chỗ khác thì còn không dám, nhưng trên giường thì..."
Tần Kiết còn chưa nói dứt câu, cổ Trần Ân Tứ đã đỏ ửng, cô cắn vào vai anh.
Thấy cô thẹn quá hóa giận, Tần Kiết chỉ buồn cười, để cho cô cắn, đợi tới khi cô hơi nhả ra mới nói, "Lần sau đổi sang vai bên kia đi, bên này sắp bị cắn nát rồi."
Trần Ân Tứ tức tối ngẩng lên, "Làm gì có, rõ ràng em vừa mới cắn một..."
Đột nhiên cô sực nhớ tới tối qua, vì tức anh cứ dùng dằng mãi, cô đã cắn vào vai anh không chỉ một lần, càng cắn anh càng lấn tới...
Trần Ân Tứ nín thít, vội vùi mặt vào vai Tần Kiết lần nữa.
Tần Kiết cười đến mức lưng run rẩy, "Sao em hay ngượng thế?"
Trần Ân Tứ áp mặt vào áo anh, giọng nghèn nghẹn, "Làm gì có."
Tần Kiết lại cười, "Không chỉ hay ngượng, còn hay khóc nữa."
Khóc...
Trong đầu Trần Ân Tứ hiện lên cảnh tượng cô không chịu nổi phải khóc lóc cầu xin anh, tức thì giãy giụa vùng ra khỏi lòng anh, như một chú mèo xù lông, "Anh!"
Cô đỏ bừng mặt mắng một câu rồi chẳng biết phải nói gì nữa, đành hùng hổ tóm cổ áo anh, kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giuong-anh-chia-em-mot-nua/489809/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.