Chương 177 TRỐN HỌC
Hóa ra đây là nguyên nhân.
Vì cô liên lạc với Tần Kiết, vì Trần Thanh Vân trông thấy cô và Tần Kiết liên hệ với nhau nên mới muốn gặp cô, hỏi cô có muốn về nhà ăn Tết không.
Nếu không có Tần Kiết, Trần Ân Tứ cô vẫn là đứa con gái có cũng được không cũng chẳng sao, dù có chạm mặt cũng không nhận ra được.
Trần Ân Tứ chợt thấy buồn cười, cười bản thân mình thực chẳng ra gì, đến giờ vẫn còn ôm hi vọng về ông ta.
Nhưng cứ cười mãi, cô lại nổi giận.
Cô không rõ rốt cuộc mình giận Trần Thanh Vân hay giận bản thân vì vừa nghe thấy câu về nhà ăn Tết đã mềm lòng.
Cô lúc nào cũng vậy, rõ ràng đã nếm mùi thất vọng bao lần, vậy mà vẫn ôm hi vọng.
Giống như lần trước vậy, trông thấy ông Trần Thanh Vân ngã bị thương phải vào viện, nửa đêm cô còn chạy vào bệnh viện.
Trước giờ chỉ có cô buông bỏ, xưa nay chỉ có mình cô.
Trần Ân Tứ tỏ vẻ dửng dưng, cố không để lộ rằng mình đang đau đớn, "Con khuyên bố nên rút đám người theo dõi con và anh ta về đi, đừng làm chuyện vô ích nữa, sáu năm trước bố đã không ép được con, sáu năm sau bố tưởng bố làm được à?"
"Nếu bố đã quên những lời mình nói trước kia cũng không sao, con vẫn còn nhớ, để con nhắc lại giúp cho."
"Tôi nói cho cô biết, cô xuống khỏi cái xe này thì đừng nhận tôi là bố nữa, từ nay về sau tôi coi như không có đứa con gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giuong-anh-chia-em-mot-nua/489774/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.