Chương 174 TAY BỊ ĐÁNH SƯNG RỒI
Cô gái nọ trố mắt.
Trần Ân Tứ cạn lời. Anh có thể đừng nói dối trắng trợn vậy không?
Đại khái cô gái nọ cũng không ngờ Tần Kiết lại có thể nói dối mà không xấu hổ như vậy, cô ta trố mắt líu lưỡi hồi lâu mới ngỡ ngàng nhắc nhở Tần Kiết: "Tần Kiết, anh đừng quên là Giáo sư Lâm bảo anh ăn cơm với tôi đấy."
Tần Kiết "ừ" một tiếng, trả lời với giọng cực kỳ có lệ: "Giáo sư còn từng bảo tôi đi chết đi nữa."
Cô gái bị chẹn họng không nói được lời nào, tuy nhiên cô ta vẫn không từ bỏ ý định mà vớt vát mặt mũi, "Nhưng anh đã nhận lời giáo sư gặp mặt tôi, không phải là anh đồng ý ăn cơm với tôi sao?"
Tần Kiết lười dài dòng với cô ta, "Thưa cô, hôm nay người tôi hẹn là Giáo sư Lâm chứ không phải cô. Còn tại sao cô lại chạy tới đây thì tôi không rõ, cũng không muốn tìm hiểu. Hiện giờ tôi có chuyện quan trọng hơn, nếu cô cần người mời cô ăn cơm thì tôi đề cử một người có sẵn cho cô được chứ?"
Đối phương hỏi theo phản xạ: "Ai?"
Tần Kiết hất cằm về phía cô ta: "Cô."
Cô gái ngơ ngác.
Trần Ân Tứ nghẹn lời. Ông anh, ông anh đang đá đểu người ta đấy à?
Bị Tần Kiết liên tục không nể mặt mũi như vậy, vẻ mặt cô ta dần trở nên mất bình tĩnh, cộng thêm có Trần Ân Tứ đứng bên cạnh càng khiến cô ta không chịu nổi. Cô ta không cam lòng nên lại nhắc đến danh tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giuong-anh-chia-em-mot-nua/489771/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.