Chương 164 GIỜ CẦN CÓ ĐƯỢC KHÔNG?
Nghe rơi bộp một tiếng, Tần Kiết cúi xuống nhìn.
Một hộp bαo ƈαo sυ.
"Là cái gì thế..." Trần Ân Tứ chưa kịp nói hết câu đã thấy chiếc hộp lòe loẹt dưới chân Tần Kiết, tức thì câm nín.
Tần Kiết: "..."
Trần Ân Tứ: "..."
Ba giây sau, trong đầu Tần Kiết lướt qua vô số ý nghĩ không phù hợp với trẻ nhỏ.
Đệt, anh cũng khéo nghĩ lảng đi quá, càng nghĩ càng... kích động.
Trần Ân Tứ sững ra mười mấy giây, tới khi mặt đỏ đến độ nhỏ ra được máu mới tức tối mắng thầm Lâm Nhiễm.
Đúng là bạn tốt, lại đi tặng cô quà mừng thế này đây!
Không khí trong gian phòng ngủ hai mươi mét vuông chợt trở nên vô cùng tế nhị vì hộp quà mừng nọ.
Trần Ân Tứ và Tần Kiết gượng gạo tránh ánh mắt nhau, ngượng nghịu mà lặng lẽ như thế một lúc sau, Tần Kiết mới đằng hắng nhặt hộp quà mừng lên, ném vào lòng Trần Ân Tứ, "Quà của em đấy."
Đầu Trần Ân Tứ nổ bùng, cô nhìn hộp quà mừng như nhìn củ khoai nóng, lập tức ném vào thùng rác, "Nhiễm... Nhiễm Nhiễm lúc nào cũng thích đùa dai."
Trong đầu đang nhan nhản những hình ảnh trong phim đen, Tần Kiết cố làm ra vẻ bình tĩnh ừm một tiếng.
Anh cố kìm nén bản thân, nhưng rồi lại nhận ra có những ý nghĩ giống như đứa trẻ đang ở tuổi nổi loạn, càng kìm nén càng dữ dội.
... Đệt.
Vốn định ghé vào ngồi chơi một lát cho đỡ nhớ cô, nào ngờ lại là tự mò đến chịu tội.
Tuy anh cũng chẳng ngại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giuong-anh-chia-em-mot-nua/489761/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.