Chương 162 TRẦN HỀ, BẠN GÁI TÔI
Chẳng đợi anh kịp định thần, Trần Ân Tứ đã ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt anh, "Từ tháng này, tôi không muốn đóng tiền phòng nữa, được không?"
Hỏi xong mặt Trần Ân Tứ bất giác đỏ bừng lên.
"..."
Tần Kiết định thần lại, chừng mười mấy giây sau, anh ngỡ ngàng hỏi lại, "Gì cơ?"
Gì cái gì mà gì?
Trần Ân Tứ quay mặt đi, gắt gỏng, "Không có gì."
Lúc nói câu này, vẻ mặt cô hết sức thản nhiên, song cổ lại dần đỏ ửng lên, "Không nghe thấy thì thôi."
Dứt lời Trần Ân Tứ dợm bước đi vào khu nhà.
Chưa đi được bao xa, Tần Kiết đã tóm lấy cổ tay cô, kéo cô vào hàng cây xanh bên cạnh khu nhà.
"Anh làm gì..."
Trần Ân Tứ chưa kịp nói hết câu, Tần Kiết đã kéo cô tới trước mặt mình, cúi đầu dùng môi mình bịt chặt môi cô.
Trần Ân Tứ đờ cả người ra.
Ở bên ngoài quá lâu nên môi cả hai đều lành lạnh, nhưng lưỡi anh lại nóng hổi, mãi tới khi trên môi cô đầy những vết liếʍ ɭáρ ướŧ áŧ, mới lách vào bờ môi đang hé mở vì nói dở câu của cô.
Bên ngoài khu nhà thỉnh thoảng lại nghe tiếng xe bấm còi chạy ngang qua, con đường mòn dọc theo hàng cây thỉnh thoảng cũng có tiếng bước chân, có khi còn lẫn cả tiếng người cười nói.
Anh và cô đứng sau một gốc cổ thụ khô cằn, run rẩy hôn nhau.
Hồi lâu anh mới buông cô ra.
Anh cúi đầu nhìn cô một lúc lâu rồi giơ tay lên dùng ngón tay nhẹ nhàng quệt đi vết ướt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giuong-anh-chia-em-mot-nua/489759/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.