Chương 122 KHÔNG KHEN ĐẸP ĐƯỢC, ĐÀNH KHEN TỐT TÍNH
Dung Dự bổ nhào về phía trước, suýt nữa ngã lăn ra, may mà kịp bám vào bàn, nhưng chân vẫn đập vào bàn trà đau điếng, không khỏi xuýt xoa, "Mẹ kiếp! Cậu làm cái gì đấy!"
Tần Kiết thu chân lại, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, "Xin lỗi, tôi không trông thấy."
"Đợi đã, tôi nói là đi vệ sinh trước cơ mà..." Dung Dự ôm đầu gối ê ẩm vì bị đập vào chân bàn, nhảy lò cò theo Tần Kiết.
"Đây là nhà tôi." Tần Kiết nhanh chân bước vào nhà vệ sinh trước, sập cửa vào ngay trước mặt Dung Dự, chẳng chút nể nang.
Trong nhà tắm mù mịt hơi nước, ngào ngạt mùi sữa tắm và dầu gội đầu của cô nhóc, lại khiến người ta nghĩ ngợi vẩn vơ...
Tần Kiết bật quạt thông gió, đứng dựa vào bồn rửa mặt hồi lâu, mãi tới khi không ngửi thấy bất cứ mùi gì chứng tỏ cô nhóc vừa tắm xong nữa, anh mới đứng thẳng dậy, nhưng vừa toan quay lưng mở cửa, anh chợt nghĩ ngợi giây lát rồi cầm chai nước hoa xịt phòng bên bệ rửa mặt lên, xịt hơn nửa chai quanh phòng.
Dung Dự đang vội đi vệ sinh, thấy cửa mở lập tức chui vào.
Qua cánh cửa, có thể nghe thấy Dung Dự hắt xì liên tục.
Sau khi chạy ra khỏi nhà vệ sinh, mặt đỏ lựng vì nhịn, Dung Dự lại hắt xì thêm một tràng nữa mới há mồm thở hổn hển, hỏi, "Này, nhà tắm nhà ông sản xuất ra nước hoa xịt phòng đấy à?"
Tần Kiết thản nhiên gật đầu, "Ừ, hiệu Lục Thần."
Dung Dự: "..."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giuong-anh-chia-em-mot-nua/489719/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.