Bạn nhỏ kia đang yên đang lành lại đi cáo trạng làm gì?
“Tần Kiết, cô nói cho cháu nghe, cháu phải đích thân đưa Trần tiểu thư về nhà bình an vô sự, quan hệ cô cháu của chúng ta mới êm đẹp, Tần Nam tôi nói được làm được...”
Tần Nam nói không ngừng, mắng một lèo đúng năm phút mới tạm dừng: “Tần Kiết, lời cô nói, cháu nghe rõ chưa hả?”
Tần Kiết nhủ thầm trong lòng, cô mắng cháu, cháu còn ngồi nghe đàng hoàng, cháu biếи ŧɦái đến thế à?
Tần Nam không chờ Tần Kiết lên tiếng: “Tần Kiết!”
Tần Kiết có lệ đáp lời người trong điện thoại: “Vâng”.
Tần Nam: “Tần Kiết, thái độ của cháu là sao đây hả? Cháu càng lớn càng không hiểu chuyện đúng không? Nhớ lại lúc cháu còn nhỏ, thấy cô, câu đầu tiên đều là cô ơi, ngoan biết bao nhiêu, cháu...”
Tần Kiết sợ Tần Nam lại thêm năm phút nữa, nhanh chóng mở miệng: “Biết rồi, cháu sẽ đưa Trần Hề về nhà.”
“...” Tần Nam đang mắng hăng chợt cứng họng, có chút không vui, dừng lại ba giây mới giận dỗi nói một câu: "Nói từ sớm đi, cần gì phải chui đầu bị mắng!”
Tần Kiết: “...”
Loa ngoài điện thoại chưa tắt, Tần Nam lại nói tiếp, giọng nói nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay: “Trần tiểu thư, ngại quá, khiến cô chê cười rồi.”
Tần Kiết: “...”
Trần Ân Tứ không nghĩ Tần Nam sẽ sắt đá như thế, cô thoáng giật mình: “...Không có, không có gì, Tần tổng, cháu thật không để ý đâu."
“Không để ý là tốt rồi, chút nữa đừng ngại, cứ để Tần Kiết đưa cháu về.”
Cái này không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giuong-anh-chia-em-mot-nua/489713/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.