Bất kể là năm năm trước hay năm năm sau, ở bên Tần Kiết, cô chưa bao giờ chiếm được thế thượng phong, chưa bao giờ có được chỗ tốt. Trừ bỏ việc bị Tần Kiết vạch mặt tại trận ra, còn có xấu hổ và sâu thẳm trong lòng cô thật sự nói không nên lời. Qua nhiều lần giao đấu, cuối cùng đều phải ôm một bụng tức quay về. Nhưng lần này không hiểu sao, bản thân mình không hề có cảm giác gì.... Thôi kệ, nhục thì nhục, dù sao cô cũng bị anh ta làm cho thảm hại lắm rồi, cần gì phải quan tâm nhiều cho mệt? Cô ấn khóa màn hình, rồi dứt khoát ném cái điện thoại lên sofa, đứng dậy vào phòng ngủ một giấc. Lúc đầu ngủ không được, nhưng vì hôm qua về đến Bắc Kinh nằm trên giường trời cũng lờ mờ sáng, hôm nay lại phải dậy sớm, cô thật sự thiếu giấc, cuối cùng vẫn không thể nhịn được, mơ mơ màng màng tiến vào giấc ngủ. Giấc ngủ này cô ngủ hơi lâu, khi Trần Ân Tứ tỉnh giấc cũng đã tối mất rồi. Cô không kéo màn cửa sổ, bên ngoài bầu trời đen tuyền khiến cô cảm giác như bị cả thế giới vứt bỏ. Cô ngồi trên giường một lúc mới xuống, rời khỏi phòng ngủ, cầm lấy điện thoại đặt trên ghế sofa ngoài phòng khách. Trong Wechat có không ít tin nhắn chưa xem, sau khi cô nhấn vào, cái cô quan tâm nhất là số tin nhắn màu đỏ trong nhóm chat gia đình. Cô không thích nhắn trong group, có lẽ do thấy đông người phiền phức, nên đa số các nhóm chat cô đều ẩn đi hết rồi, chỉ riêng có nhóm chat của gia đình là cô để nguyên. Cô không quá rõ trong gia đình mình có còn người xưa nữa hay không, họ rất ít khi nào ngoi lên, cô cũng như thế giả chết, cố gắng để mình không tồn tại nhất có thể. Trần Ân Tứ đấu tranh vài giây mới nhấn vào xem. Là mẹ kế của cô nhắn trong group, hỏi: "Vinh Vinh, Diệu Diệu, các con hiện đang ở đâu?" (Chị translator said: Mỗi lần ad thấy từ Vinh và Diệu lại rất muốn vào Vương Giả Vinh Diệu chơi mấy trận. =.=) "Nhanh đến bệnh viện đi, ba tụi con hôm nay không cẩn thận trượt chân ngã, bị đập trúng đầu chảy máu nhiều lắm." Trần Vinh và Trần Diệu trước sau hiện hồn. Từ những tin nhắn cô biết được một ít thông tin, Trần Thanh Sơn hiện đang ở bệnh viện, Trần Vinh và Trần Diệu đang trên đường đến đó. Trần Ân Tứ nhìn tin nhắn một lúc, không nhịn được mà gõ một câu: "Tình hình ông ấy hiện giờ thế nào rồi ạ?" Gõ xong, lại xóa từng chữ một. Hỏi không như vậy họ cũng sẽ chẳng quan tâm cô. Trước khi ngủ cô bị Tần Kiết phá nát tâm tình, đáy lòng lại dâng lên cảm giác đau thương, càng lúc càng nhiều hơn. Trần Ân Tứ ngồi xuống cửa kính sát đất, ngắm nhìn ánh đèn thành phố, uống rượu. Có điều, cô ngồi trên ghế sofa, chậm chạp không nhúc nhích. Đáy lòng cô đang thấp thỏm không yên như hóa đá, trong nội tâm cô mắng lên một chữ tục, đứng dậy vào phòng ngủ. Lúc ra ngoài, cô đổi váy ngủ thành quần jeans và áo hoodie trắng, đội mũ và đeo khẩu trang, vừa gọi xe, vừa cầm điện thoại xuống lầu. Nửa tiếng sau xe dừng lại. Trần Ân Tứ dùng điện thoại quét mã trả tiền, xuống xe. Cô chờ xe chạy đi rồi đứng đối diện bệnh viện nhìn một lúc, mới cất bước. Đặc điểm của bệnh viện lớn đó là lúc nào, giờ nào tới cũng đông người, may mà cô dùng chiêu ẩn thân nhiều lớp như thế, người đến viện cũng chẳng ai rảnh quan tâm cô là ai nên cô vào rất dễ dàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]