Bất kể là năm năm trước hay năm năm sau, ở bên Tần Kiết, cô chưa bao giờ chiếm được thế thượng phong, chưa bao giờ có được chỗ tốt.
Trừ bỏ việc bị Tần Kiết vạch mặt tại trận ra, còn có xấu hổ và sâu thẳm trong lòng cô thật sự nói không nên lời.
Qua nhiều lần giao đấu, cuối cùng đều phải ôm một bụng tức quay về.
Nhưng lần này không hiểu sao, bản thân mình không hề có cảm giác gì....
Thôi kệ, nhục thì nhục, dù sao cô cũng bị anh ta làm cho thảm hại lắm rồi, cần gì phải quan tâm nhiều cho mệt?
Cô ấn khóa màn hình, rồi dứt khoát ném cái điện thoại lên sofa, đứng dậy vào phòng ngủ một giấc.
Lúc đầu ngủ không được, nhưng vì hôm qua về đến Bắc Kinh nằm trên giường trời cũng lờ mờ sáng, hôm nay lại phải dậy sớm, cô thật sự thiếu giấc, cuối cùng vẫn không thể nhịn được, mơ mơ màng màng tiến vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này cô ngủ hơi lâu, khi Trần Ân Tứ tỉnh giấc cũng đã tối mất rồi.
Cô không kéo màn cửa sổ, bên ngoài bầu trời đen tuyền khiến cô cảm giác như bị cả thế giới vứt bỏ.
Cô ngồi trên giường một lúc mới xuống, rời khỏi phòng ngủ, cầm lấy điện thoại đặt trên ghế sofa ngoài phòng khách.
Trong Wechat có không ít tin nhắn chưa xem, sau khi cô nhấn vào, cái cô quan tâm nhất là số tin nhắn màu đỏ trong nhóm chat gia đình.
Cô không thích nhắn trong group, có lẽ do thấy đông người phiền phức, nên đa số các nhóm chat cô đều ẩn đi hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giuong-anh-chia-em-mot-nua/489685/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.