Trần Ân Tứ không buồn nhìn Tần Kiết, bước sang bên hai bước, kéo dài khoảng cách với Tần Kiết.
Dáng người Tần Kiết đủ cao, Trần Ân Tứ tính là bước sang hai bước thì anh chỉ cần hơi hơi nhích người, vẫn có thể di đến bên đỉnh đầu của cô:
- Vì tiền nhà tháng sau, anh sẽ cố gắng giúp em.
Trần Ân Tứ mang vẻ mặt “Không hiếm gặp” liếc xéo Tần Kiết, sau đó quay đầu ném cho anh một cái ót.
Tần Kiết nhìn ổ quạ trên đầu cô, không hiểu sao tự nhiên thấy có chút dễ thương.
Cô gái nhỏ càng bơ anh, anh càng muốn chọc cô...
Anh vừa mua vé tàu khi nãy nên móc túi tìm được tiền lẻ, đẩy đến trước mặt Trần Ân Tứ:
- Chỉ cần em học được họ khoảng bảy mươi phần trăm thôi, tiền này thuộc về em.
Trần Ân Tứ nhìn tiền trong tay Tần Kiết một cái, bày ra bộ dáng còn lâu mới nhúc nhích.
Tần Kiết:
- Cái này...Học không được, sợ mất mặt?
Trần Ân Tứ lúc ấy, đặc biệt chưa trải qua kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nghe được lời như vậy lập tức nổi giận, xoay đầu, trừng mắt với anh:
- Ai nói tôi học không được? Tôi học giống lắm đó!
Tần Kiết nâng nâng mày:
- Ya, còn nổ nữa!
CMN ai thèm nổ với anh! Cô giỏi nhất là diễn kịch đấy!
Giây sau, trên gương mặt hơi lấm lem của Trần Ân Tứ treo biểu cảm đáng thương, kéo kéo áo thun trắng của Tần Kiết, nhỏ giọng ủy khuất lên tiếng:
- Anh ơi, người ta đói bụng quá, anh thương hại người ta đi mà.
Nói xong, Trần Ân Tứ còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giuong-anh-chia-em-mot-nua/489674/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.