Chương trước
Chương sau
Nói xong, Tần Kiết ấn nút phát:
"Đi thôi, em gái, đừng để anh động thủ... Anh đây không cần tiền, anh chỉ cần người. Giữ sức để chút còn nói chuyện đàng hoàng với anh.”
Sau khi nhấn phần ghi âm, Tần Kiết chỉ tên côn đồ nói:
- Trừ những lời nói trong đoạn ghi âm, tôi còn tận mắt thấy hắn dùng nắm đấm đòi tiền của cô gái.
Tên đàn ông không hề dùng nắm đấm đòi tiền, thấy mình bị thêm mắm dặm muối, nổi giận đùng đùng chửi:
- *ụ, mày nói bậy bạ.
- Anh câm miệng cho tôi, giơ hai tay lên đầu, ngồi vào góc tường.
Cảnh sát sau khi nghe được đoạn ghi âm liền biết ai đúng ai sai, chỉ vào người đàn ông giáo huấn một trận.
Tên côn đồ giật giật môi không thể biểu lộ trước cảnh sát, tức full colors giơ hai tay ngồi xổm nơi góc tường.
(Đoạn này translator nhà chúng ta đang high, các bạn thông cảm 🙂)
Tần Kiết tiếp tục lên tiếng:
- Hắn ta còn động tay động chân với cô gái.
Tên côn đồ chưa kịp đụng chạm kia: “...”
Tần Kiết:
- Ngoài việc đụng chạm ra hắn ta còn hôn cô gái.
Tên côn đồ thêm lần nữa nổi giận:
- Tôi không có hôn, tôi không làm gì cả, tôi chỉ kéo tay cô ta thôi!
- Tôi cho anh lên tiếng à? Người ta có chứng cứ đưa đến, anh còn không nhận tội. Được thôi, không nhận đúng không? Chờ chút nữa khi tôi có thời gian sẽ để anh nhận tội từ từ, ngồi xổm xuống cho tôi!
Sau khi cảnh sát giáo huấn tên côn đồ, nhìn Tần Kiết một cái.
Người thiếu niên trước mặt đẹp trai như từ trong tranh bước ra, tính khí lại ôn hòa, vừa nhìn là biết người không nói dối.
Có được chứng cứ từ đoạn ghi âm của Tần Kiết, rất nhanh cảnh sát thả anh, Trần Ân Tứ và cô gái con nhà lành kia.
Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, cô gái không ngừng rối rít cảm ơn Tần Kiết và Trần Ân Tứ.
Tần Kiết không chờ đợi gì, cứ thế mà rời đi.
Khi Trần Ân Tứ tạm biệt cô gái, Tần Kiết đã đi rất xa rồi.
Trần Ân Tứ một tay kéo cây lau sàn, tay kia xách túi mua hàng, đuổi theo Tần Kiết:
- Người anh em, cảm ơn.
Tần Kiết bị gọi ba chữ “người anh em” quay đầu liếc mắt nhìn Trần Ân Tứ.
Trần Ân Tứ cười một cái:
- Nếu không nhờ đoạn ghi âm của anh cũng không biết tên đểu đó da mặt dày đến thế nào nữa. Anh không biết hắn ta vô sỉ ra sao đâu, còn dám nói tôi và cô gái lúc nãy cấu kết xúc phạm nhân phẩm hắn...
Tần Kiết không nói chuyện, sải chân dài bước về phía trước.
Trần Ân Tứ một lúc bước nhỏ hai bước, cố gắng giữ khoảng cách ngang nhau:
- Có điều người anh em, sao lại ghi âm thế?
Trần Ân Tứ thấy Tần Kiết không quan tâm mình, bắt đầu khai thông não:
- Anh chắc không phải đặc biệt có ấn tượng với mấy lời này hoặc thích sưu tập đó chứ?
Trần Ân Tứ thấy mình đoán khá đúng:
- Người anh em, tôi góp ý thế này, loại đam mê ấy...không được tốt lắm đâu. Có điều, kệ đi, tôi vẫn nên cảm ơn anh, nếu không nhờ sở thích đặc biệt này của anh, nói không chừng người đang ngồi trong đồn kia lại là tôi. Cơ mà tôi vẫn góp ý với anh nên sửa loại đam mê này đi...
Tần Kiết nghe không nổi những lời đó, dừng chân đáp:
- Vị thành niên, tôi nghi ngờ trong hẻm không có camera giám sát.
- Ế? Sao anh biết trong hẻm không có camera? Thật sự không có, vì vậy nên con người đểu cáng kia vừa vào đồn đã lật lọng tố tôi ăn hϊếp...
Trần Ân Tứ không chờ Tần Kiết trả lời, đã vừa hỏi vừa đáp:
- Tôi không cần anh trả lời, giờ tôi hiểu rồi. Bởi vì tên đó làm chuyện xấu, chắc chắn sợ để lại chứng cứ. Nhưng mà, tôi nói này, anh cũng nhẫn tâm thật đấy, chuyện khẩn cấp trước mắt việc đầu tiên không nghĩ tới cứu người, lại nghi trong hẻm không có thiết bị giám sát...
Tần Kiết không muốn nói nhảm với Trần Ân Tứ, càng tăng tốc bước chân.
Trần Ân Tứ cả đoạn đường chạy bước nhỏ theo.
Về đến nhà, Tần Kiết vẫn bình thường còn trên trán Trần Ân Tứ lấm tấm mồ hôi, thở hổn hển.
Lúc đẩy cửa phòng mình, Tần Kiết mò từ trong túi, lấy ra bịch băng vệ sinh:
- Vị thành niên.
Trần Ân Tứ vừa định vào phòng, quay đầu, thấy trong tay Tần Kiết cầm băng vệ sinh, cô mắt chữ A mồm chữ O:
- Anh...cũng dùng thứ này?
- Anh thế mà là nữ á?
Khuôn mặt Trần Ân Tứ đầy ngạc nhiên, cô trút một hơi thở dài, sau đó chạy đến trước mặt Tần Kiết, ngửa đầu đánh giá anh:
- Tôi còn tưởng anh là một anh trai nhỏ đó. Dung Dữ còn gọi anh là Kiết Gia, đoán không chừng anh cũng giống tôi, là nữ mà thích xưng mình là gia nha...
- Có điều, nhìn anh giống anh trai nhỏ thật, hoàn toàn không hề có chút nữ tính đó, ngay cả giọng nói cũng không hề nữ tính luôn, anh làm thế nào vậy?
(Thật ra tui cũng có chất giọng man, mỗi lần bật mic chơi game, 10/10 người đều nói tui là nam, và chẳng ai tin tui là nữ.)
Lời Trần Ân Tứ chưa dứt, Tần Kiết đã ép cô vào tường:
- Vị thành niên, tôi là người đàn ông chân chính.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.