Trần Ân Tứ: “...”
Nhìn xem, cái tên cẩu này lại bắt đầu nói tiếng người ngoài hành tinh rồi.
Đáy lòng Trần Ân Tứ “hơ hơ” một tiếng, nâng tay tiếp tục gõ chữ.
...
Ở tòa cao ốc Ngân Hà, Tần Kiết vừa đặt điện thoại xuống, đang chuẩn bị đeo tai nghe, điện thoại liền đổ chuông “ting ting”, “ting ting.”
Tần Kiết cầm điện thoại, nhìn thấy màn hình có một tá tin nhắn gửi đến.
Trần Ân Tứ: “Ai thèm chích thủng lốp xe anh?”
Trần Ân Tứ: “Anh có thể nói như thế, sao không xuất bản sách luôn đi?”
Trần Ân Tứ: “Nói được thì cứ nói nhiều một chút!”
Trần Ân Tứ: “Còn muốn giáp mặt kiểm xe, sao không nói là giáp mặt kiểm người!”
Kiểm người...
Tần Kiết nhìn chằm chằm hai chữ này vài giây, ngón tay mới từ từ nhấn bàn phím: “Kiểm làm sao đây?”
Trần Ân Tứ: “Kiểm thế nào là kiểm thế nào?”
Trần Ân Tứ: “Đù, bà đây chỉ nói đại!”
Trần Ân Tứ: “Còn dám ăn đậu hũ của bà?”
Trần Ân Tứ: “Tạm biệt!”
Tần Kiết không trả lời tin nhắn, nhìn chằm chằm màn hình một lúc rồi đặt điện thoại xuống.
Lúc nhấc tai nghe lên, khóe mắt anh nhìn thấy cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Theo bản năng anh quay đầu, phát hiện ánh chiều tà nhuộm bầu trời cả thành phố thành màu hồng mộng ảo.
Anh cứ thế nhớ đến nhiều năm trước, có một người đeo chiếc balo trên vai và mang chiếc vali to đến nỗi có thể nhét bản thân người kia vào, trong lúc đắm chìm dưới ánh hoàng hôn, bàn tay trắng nho nhỏ của cô gái nắm lấy vạt áo anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giuong-anh-chia-em-mot-nua/489640/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.