Trần Ân Tứ ngây ra vài giây, ngỡ rằng mình bị ảo giác, quay sang nhìn kế bên.
Như nhận ra được hành động của cô, Tần Kiết nâng mắt, nhìn thẳng vào mắt cô, lại nhả ra một câu: "Bà cô"
Trần Ân Tứ giật thót, ngón tay đang chuẩn bị rời khỏi giao diện Wechat, không cẩn thận lại nhấn thêm lần nữa.
Đoạn ghi âm cô gửi cho Lục Tinh lại một lần vang lên trong xe.
“Dù sao tôi và Tần Kiết ở chung bảy tháng, chuyện nên làm cũng đã làm. Bảy tháng, cũng đủ để bà cô đây ngủ với tên cẩu đó!"
Ánh mắt Tần Kiết rơi lên màn hình di động Trần Ân Tứ.
Trần Ân Tứ hồi hồn, muốn tắt đoạn tin nhắn âm thanh, nhưng đoạn đó cũng đã phát hết mất rồi.
Hiện trường này đúng là ngượng thật, Trần Ân Tứ nhục đến nỗi có chút mệt.
Tần Kiết một mực ngồi kế cô, chậm rãi lên tiếng:
- Tôi không điếc, em không cần phát lại lần thứ hai đâu.
Trần Ân Tứ bị nhục, não xử lý không kịp, nhất thời không biết phải giải thích thế nào.
Tần Kiết như cố ý mở miệng tiếp: - Tôi là tên cẩu bị bà cô ngủ đến ngán.
Trần Ân Tứ xém nữa chở Tần Kiết đâm vào hai vòng bảo hộ bên đường, bay ra khỏi cầu vượt.
Tên đàn ông cẩu này, vẫn như cũ có thù tất báo...còn nữa, lúc nãy ai cố tình nhấn phát lần hai, tay cô run, thật sự do tay run!
Trần Ân Tứ đáy lòng vừa chửi thầm vừa giả làm học sinh tiểu học phạm lỗi, ngồi nghiêm túc hai tay nắm vô lăng, lái theo lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giuong-anh-chia-em-mot-nua/489633/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.