Bốn giờ sáng, tôi dùng cặp mắt kèm nhèm, dò dẫm chui ra sau vườn.
Kể từ lúc rời giường đến giờ chỉ vỏn vẹn năm phút, nhưng có lẽ số lần tôi chửi bậy thầm trong đầu đã bằng cả tuần qua cộng lại.
Đầu óc trôi ngược về buổi tối hôm qua, sau khi khép cổng vào nhà, chúng tôi hí hửng chui vào hai góc khác nhau, lấy ra báu vật mà mình đã cất công chuẩn bị bấy lâu.
Playlist Giáng sinh đã được mở, bánh trái bày ngập trên bàn, chậu hương thảo cạnh ti vi quấn dây đèn vàng nhấp nháy, ngụy trang hoàn hảo thành một cây thông. Thực ra tôi đã định trang hoàng nhà cửa hơn vậy nhiều, Noel đầu tiên cùng nhau mà. Mỗi tội, ai đó cứ xuýt xoa hai quầng thâm mắt của tôi mãi không thôi, về đến nhà là giục đi ngủ, không cho tôi bày thêm trò gì cả.
"Anh ngắm em là được rồi, không cần đến mấy cái xanh đỏ tím vàng đấy." - Phong bảo vậy.
Thôi được rồi, nghe cũng bùi tai. Thế là tôi nghe theo.
Nếu nấp ở một góc nào đó nhìn về sofa nhà tôi khi đó, chắc là bạn sẽ thấy hai cục bông một xanh một đỏ loi nhoi hết bên này đến bên kia. Bọn tôi đang giành nhau xem ai mở quà trước đấy. Rốt cuộc, cục bông màu xanh lá bày ra mỹ nam kế, ưỡn ẹo làm nũng: "Em hết thương anh rồi hả?"
Thôi được rồi, trông cũng đẹp trai. Tôi mềm lòng, quyết định cả hai mở quà cùng một lúc.
Bình thường tôi vẫn hay bọc chậu và lọ hoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giua-vuon-xanh-co-mot-qua-chanh/3359187/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.