Phong chỉnh lại áo quần một chút, cầm túi lên chuẩn bị đi làm, còn không quên xoa xoa tóc tôi mấy cái liền. Thính giác lão hóa của tôi cũng có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng rít nhẹ phấn khích bị kìm nén lại của toàn bộ những người chứng kiến. Ngại vãi, cái tổ quạ trên đầu tôi hôm nay đang rất thiếu thẩm mỹ, anh vuốt say mê thế để làm cái gì không biết? Tôi xấu hổ đến suýt quên mất chuyện quan trọng, tiễn anh ra đến ngoài cửa rồi mới kịp nhớ ra.
"Anh ơi...Cái nón hôm trước anh tặng em á." - Tôi chỉ chỉ tay lên trên đầu mình.
"Ừ, sao thế?"
"À, anh mua ở đâu đấy. Hình như hãng này chỉ sản xuất đồ trẻ em thôi mà, sao anh có size của em hay vậy?"
Phong không trả lời, chỉ nhìn tôi cười hiền.
"Bị em phát hiện rồi."
Bị phát hiện? Ủa là sao má?
Anh không hề có ý định đáp lại vẻ mặt ngu ngơ ngờ nghệch của tôi, lại vươn tay xoa đầu tôi, nhưng lần này đi kèm thêm một cái véo má. Mặc cho tôi năn nỉ muốn gãy lưỡi, người ta vẫn kiên định trưng ra khuôn mặt đẹp trai vô tội, bảo tôi kiên nhẫn chờ đến cuối tuần, sang nhà anh gặp một người, rồi tôi sẽ hiểu ra thôi.
"Kiên nhẫn cái đầu anh á! Em là đứa xấu tính xấu nết không biết chờ đợi, em cần hiểu ngay-bây-giờ, tò mò quá đi, em không chịu được!"
Tôi không kiêng nể gì nữa cả, lắc lắc vai anh mong cầu sự mềm lòng. Nhưng mà hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giua-vuon-xanh-co-mot-qua-chanh/2571902/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.