"Sắp xong chưa em? Có gì cần anh giúp không?"
Phong đến bên cạnh tôi, chắc hẳn là cả ngày hôm nay anh đã phải dính lấy màn hình máy tính, nét mệt mỏi lộ rõ trong đôi mắt sâu.
"Xong hết rồi mà, không cần đâu. Anh nữa, bận rộn như vậy không về nhà ngủ sớm đi, chạy sang đây làm gì?"
Dự án gặp chút trục trặc, quá nửa công việc phải làm lại từ đầu, khoảng thời gian đáng ra được thong thả lại biến thành họp hành liên tục. Thỉnh thoảng tôi bắt gặp anh thở dài trước một bảng số liệu, chau mày trả lời một cuộc gọi ngay giờ cơm, sau đó lại cố gắng tươi cười, thực lòng tôi không nỡ chút nào. Cái đồ hâm này, kì kèo mãi mới chịu để tôi chuẩn bị bữa trưa cho, bảo là tôi nhiều việc, phải dành thời gian nghỉ ngơi. Thế mà đến lượt anh thì sao, tối hôm qua tôi mới buồn miệng nói thèm kem, tối hôm nay đã có người lật đật chạy đi mua. Tiêu chuẩn kép đến thế là cùng.
"Anh không biết mệt hả?"
Mỗi lần thấy anh như thế này là tôi khó chịu điên lên được.
"Gặp em là hết mệt!"
Nụ cười ấy vẫn tươi tắn như mọi ngày, nhưng tôi biết anh cũng đã vất vả nhiều lắm. Tôi phát hiện thuốc đau đầu của nhà mình dạo này hết rất nhanh, một vỉ Panadol để trong tủ thuốc mới ba ngày đã kịp rỗng một nửa.
"Khùng, bây giờ anh phải đi ngủ đi mới hết mệt được chứ. Trời tối thui, gió thì lạnh, anh chạy đi mua kem làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giua-vuon-xanh-co-mot-qua-chanh/2571870/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.