Từ trước đến nay Sở Gia Hòa luôn giữ thái độ tự nhiên và điềm đạm, dù nghe được lời ngọt ngào cũng sẽ rất ít khi để lộ quá rõ nội tâm mình trên mặt. Nhưng giờ khắc này, chiếc hôn đi qua để lại mảng hây đỏ kéo dài từ cổ đến tận vành tai. Da của y trắng vô cùng, thế nên cảm giác thẹn thùng lại càng rõ ràng.
Sở Gia Hòa kiềm cơn rung động trào dâng, ổn định tâm trạng, nhỏ giọng: "Đáng yêu cái gì chứ, đã nói đừng cười em rồi mà."
"Chuyện đó có gì mà mắc cười chứ." Ngụy Tư Triết ôm chầm y tiếp tục đi về phía trước, hài lòng nhìn chằm chằm gương mặt đỏ chót của Sở Gia Hòa: "Rõ là rung động mà."
Trên đường đến đây, hai người đã bàn bạc xong nhà hàng ăn cơm trưa do Sở Gia Hòa quyết định, Ngụy Tư Triết trả tiền. Băng qua dòng sông, lối đi mỗi lúc một thu hẹp dần, hai người trong con ngõ hẹp dài chầm chậm bước, không bao lâu sau đã dừng trước một quán mì vằn thắn.
Cửa ra vào đơn sơ mộc mạc, không gian tiệm tuy chật chội mà tinh tươm sạch sẽ, bàn ghế gỗ và tường gạch màu xi măng chưa phủ lớp sơn nào tô đậm cảm giác xưa cũ. Ngụy Tư Triết thấy tiệm mì nọ không tệ, chỉ là trái với dự tính ban đầu của anh.
Ngụy Tư Triết ngồi vào bàn, ngước mặt xem tấm bảng đen treo chính giữa tường, bên trên viết thực đơn: "Thiếu em hai bữa cơm, thế mà em tiết kiệm tiền cho anh mãi."
Sở Gia Hòa tráng sơ bát đũa dùng một lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giua-tieng-long-rung-dong/444062/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.