Sở Gia Hòa chỉ từng gặp Ban Nguyệt qua những bức ảnh, tuy không có may mắn được tiếp xúc, nhưng dù bằng một cái nhìn thoáng qua y đã có ấn tượng rất sâu sắc về người phụ nữ với gương mặt hòa ái và khí chất tuyệt vời này. Nghe xong câu chuyện Ngụy Tư Triết kể, y chợt hiểu rõ, nét dịu dàng và trưởng thành bên trong con người anh phát khởi từ một gia đình ấm êm hòa thuận, thể hiện sự thành công của bậc làm cha mẹ.
Sở Gia Hòa khẽ nói: "Chẳng trách."
Xuống đường cao tốc, Ngụy Tư Triết tắt đèn pha, đánh vô lăng sang tay trái rẽ vào làn đường phụ: "Hả em?"
"Chẳng trách bác lại si tình với cô Ban đến thế." Sở Gia Hòa đáp: "Chỉ từ câu chuyện đó thôi đã có thể tưởng tượng cô là người thế nào."
Ngụy Tư Triết cười: "Ba anh đúng là si tình lắm."
"Mẹ là trụ cột của nhà anh, cũng là chỗ dựa tinh thần cho ba. Năm ấy khi mẹ qua đời, ông ấy bệnh cả tuần trời, suýt nữa phải vào phòng chăm sóc đặc biệt. Phải như nỗi nhớ của ba anh về mẹ có thể giảm đi một chút, sức khỏe ông cũng không có gì đáng ngại."
Sở Gia Hòa nhìn anh: "Bây giờ trạng thái của bác Ngụy tốt lắm."
"Đấy là giả bộ cho anh thấy thôi." Ngụy Tư Triết lắc đầu, "Ông ấy nặng lòng, tâm sự thật không bao giờ viết lên mặt. Ông ấy không muốn trở thành gánh nặng của anh, anh không thể phản nghịch mãi, không thể không nghe theo lời ông."
Sở Gia Hòa nhớ lại điều Ngụy Kiều làm nhiều nhất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giua-tieng-long-rung-dong/444056/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.