Sở Gia Hòa kéo rèm cửa sổ cho ánh mặt trời tràn vào phòng, sau đó dịch chậu kim ngân hoa bên góc tường đến cạnh cửa sổ để nó phơi nắng giữa trưa.
Còn bốn mươi phút nữa là được gặp Ngụy Tư Triết rồi. Y nhìn vào hồ nước trong sân viện phía xa, thất thần trong chốc lát, tầm mắt lại lia về cổng viện dưỡng lão thêm lần nữa.
Cả đêm thứ hai ngày Ngụy Tư Triết nói những lời ấy, Sở Gia Hòa lặp đi lặp lại trong đầu mình, không dám quên dù chỉ một chữ. Chúng quá quý giá, đủ sức trở thành sức mạnh và lòng can đảm đương đầu với tất thảy mọi khó khăn giữa cuộc sống này, là thứ tình cảm y chưa từng mơ tưởng xa vời.
Hôm nay là thứ tư, chỉ còn một ngày rưỡi nữa. Sở Gia Hòa không biết mình đã gọi tên Ngụy Tư Triết bao nhiêu lần, để người này chiếm giữ trái tim mình. Một khi đã nhớ nhung sâu sắc như vậy thì rất dễ bị phân tâm khi làm việc, thế nên Ngụy Kiều ở ngay sau lưng kêu y đến lần thứ ba, y mới hoảng hốt quay lại lên tiếng trả lời.
"Tiểu Sở." Ngụy Kiều nhìn sắc mặt y, hỏi: "Con có tâm sự à?"
"Dạ không ạ." Sở Gia Hòa đến cạnh giường, ngồi trên ghế xếp nói với giọng đầy áy náy: "Xin lỗi bác, con bị mất tập trung."
"Nếu mà đang nghĩ đến chuyện gì "tốt đẹp"." Ngụy Kiều lấy khăn lau tròng kính mắt, những nếp nhăn nơi khóe mắt xô lại với nhau vì cười, "Thế thì cứ mất tập trung thêm nhiều lần nữa vậy."
Sở Gia Hòa mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giua-tieng-long-rung-dong/444045/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.