Edit: Doãn Cơ
Beta: Doãn An Nhiên
Tang Điềm nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông bên cạnh. Anh ăn mặc vô cùng đơn giản, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng, ống tay được xắn lên ngay ngắn, phối với quần âu màu đen hết sức đơn giản.
Cô còn nhớ rõ, anh chỉ thích màu trắng cùng màu xám đen, đã năm năm rồi nhưng anh vẫn thích gam màu đó như trước, vẫn không hề thay đổi. Ở trong dòng người, anh tuấn tú nổi bật, anh khí chất bức người. Chỉ là có chút không đúng, chính là hiện tại, giữa hai hàng lông mày của anh đã tỏa ra hơi thở chín chắn của đàn ông.
Người đàn ông trước mắt này, so với người đàn ông trong ký ức của cô, rõ ràng đều cùng là một, đều mặc áo trắng quần đen, nhưng Tang Điềm lại thấy có chút xa lạ.
Từ Mộ Duyên cúi đầu, nhìn vào mắt cô. Ánh mắt ấy cho tới bây giờ vẫn luôn trong suốt, trước đây ánh mắt của cô còn mang theo vài phần bướng bỉnh, cười rộ lên trông như là ánh trăng nhỏ vậy. Hiện tại ánh mắt của cô vẫn như thế nhưng lại hết sức trầm tĩnh, giống như một hồ nước không hề có chút gợn sóng nào. Anh không kìm được lòng mà có một tia rung động. Lại cảm thấy trái tim đau tê tái.
Từ Mộ Duyên theo bản năng nắm chặt tay lại, đem bàn tay tinh tế, mềm mại của cô nắm trong lòng bàn tay của chính mình, dường như chỉ có như vậy anh mới có khả năng chạm được vào trái tim cô.
"Em phải về nhà." Tang Điềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giua-nhung-nho-quen/50889/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.