Sau một hồi giằng co, Tang Điềm rút chìa khóa ra và mở cửa. Cô đứng trước cửa chần chừ hồi lâu rồi mới quay đầu lại nhìn anh. Anh đã bảo vệ cô trong cơn mưa lớn. Bây giờ người anh hoàn toàn ướt đẫm, nước rỉ xuống từng giọt, từng giọt. Cô hiếm khi thấy anh khó xử như bây giờ.
Mưa vẫn không ngừng rơi, cuối cùng Tang Điềm cũng mềm lòng. Sau khi đi vào cửa, cô quay lại nhìn chằm chằm chiếc áo ướt sũng của anh. Cô không biết có nên mở cửa ra hay không: "Anh..."
Vừa dứt lời cô liền cảm thấy hối hận, ép chính mình đem những lời sắp nói nuốt xuống.
Từ Mộ Duyên chờ đợi rất lâu, nhưng cô chỉ nói một lời rồi lại thôi. Anh đang định mở miệng, cô liền nói trước: "Anh cũng về trước rồi thay quần áo đi."
Thật nhẫn tâm! Từ Mộ Duyên cứ nghĩ cô sẽ bảo anh vào nhà tránh mưa và đưa cho anh một chiếc khăn khô, xem ra anh đã suy nghĩ nhiều rồi.
Đây là lần đầu tiên Tang Điềm không chống cự anh sau khi anh trở về nước, thật là cơ hội khó có được. Từ Mộ Duyên cảm thấy bây giờ mà anh không tranh thủ thì đến khi nào mới có được cơ hội tốt như vậy cơ chứ.
"Bên ngoài trời vẫn đang mưa." Ý của anh rất rõ ràng.
Tang Điềm hiển nhiên cũng đã hiểu, cô nhìn chằm chằm xuống đất. Sau khi tốt nghiệp, cô chuyển đến sống ở đây. Ngôi nhà này đã cũ, môi trường xung quanh rất yên tĩnh, vì vậy cô ở đây đã ba năm rồi. Cô đang do dự có nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giua-nhung-nho-quen/50884/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.