Chương trước
Chương sau
Mùa đông thứ hai sau khi kết hôn, Tang Điềm sinh được một bé gái, đôi mắt, cái miệng, khuôn mặt, vầng trán đều cực kỳ giống cô, mũi lại trông giống Từ Mộ Duyên, thật tốt, tóm lại là một tiểu bảo bối vô cùng xinh đẹp. 

Người vui mừng nhất chính là Từ Mộ Duyên, như mong muốn có một tiểu công chúa lớn lên giống cô, nhìn con gái nằm bên cạnh cô, thỏa mãn không nói nên lời. Anh đặt tên cho con gái là Từ Tang, thực ra là lấy họ của anh và vợ ghép lại, nhũ danh là Tiểu Tang.

Sau khi cô công chúa nhỏ đầy tháng, người đến nhà bọn họ cũng nhiều hơn. Một hôm, Tô Tầm đưa Tô Tiểu Tông đến nhà Tang Điềm, Tiểu Tang đã được hơn một trăm ngày, em bé nhỏ xíu, dáng vẻ trong trẻo, trắng nộn thật sự làm người ta càng nhìn càng thích, Tô Tiểu Tông cũng đi theo lên, cậu bé nay đã năm tuổi, cái đầu cao hơn một chút so với các bạn nhỏ cùng tuổi ở trường học.

Tô Tầm đã ôm bé con vào trong ngực, em bé nằm ngủ say trong tã lót, Tô Tiểu Tông nhìn Từ Tang nằm trong lòng mẹ mình, cảm giác giống như con búp bê xinh xắn, đột nhiên hỏi: "Mẹ ơi, con có thể bế em không?"

Tô Tầm: "Em còn quá nhỏ, con không bế được, chờ em lớn lên một chút sẽ cho con bế."

Tô Tiểu Tông không vui nổi, buồn bã ngồi xuống bên cạnh. Tô Tầm vẫy vẫy con trai, hỏi cậu bé: "Con thích em gái à? Mẹ sinh cho con một em nhé?"

Tố Tiểu Tông nghĩ, từ khi người ba trong truyền thuyết của cậu quay về, địa vị của cậu đã rất thấp rồi, nếu có thêm một cô em gái xinh đẹp như thế, có lẽ ngay cả ba mẹ cậu cũng không có nữa, vì thế liền kiên quyết lắc đầu: "Không cần, con chỉ thích em gái của nhà dì Tang."

Ngày Tang Điềm kết hôn, Tô Tầm thế mà lại gặp Lục Trình Dương ở hôn lễ, dây dưa gần một năm, cuối cùng cả nhà đoàn tụ, Tô Tiểu Tông cũng bị Lục Trình Dương dạy dỗ, tiểu tử này một năm nay bị ba chỉnh đốn không ít lần, tuổi còn nhỏ nhưng tính tình đã dẫn chững chạc, nhìn thấy con gái, nên gọi chị thì kêu chị, nên gọi dì thì kêu dì.

Tô Tầm nhìn con không chớp mắt, trêu chọc cậu: "Vậy để em gái nhà dì Tang làm vợ con được không?"

Tô Tiểu Tông thoáng nhìn qua em bé mềm mềm, xinh đẹp trong tã lót, sau đó trịnh trọng gật đầu.

Tô Tầm vui vẻ, nghiêng đầu qua nói với Tang Điềm: "Tang Điềm, thế nào? Để con trai tớ làm con rể nhà cậu."

"Được!" Tang Điềm cũng cười, cô là người nhìn Tô Tiểu Tông lớn lên, lơn hơn con gái cô năm tuổi, có thể tưởng tượng, thanh mai trúc mã gì đó có vẻ không tồi, trong tiểu thuyết không phải đều viết như vậy sao?

Tiếng nói vừa dứt, liền nghe được một tiếng hừ lạnh trầm thấp của Mộ Từ Duyên.

Tang Điềm: "...."

Tô Tầm: "...."

Tô Tiểu Tông: "Chú ơi, chú hừ cái gì vậy? Ba con cũng luôn như thế, mẹ con tuyệt đối không thích như vậy, con nghĩ dì Tang cũng sẽ không thích đâu."

Từ Mộ Duyên: "..."

Phản rồi! Tiểu công chúa của anh mới lớn có một chút, đã bị người ta để mắt tới, nghĩ thế nào cũng không cảm thấy thoải mái, còn bị tiểu tử thối kia lên giọng, ánh mắt Từ Mộ Duyên giật giật, thản nhiên mở miệng: "Tiểu Tang nhà chú còn nhỏ, không chấp nhận tảo hôn."

Tô Tiểu Tông nghe không hiểu: "Tảo hôn là gì ạ?"

Từ Mộ Duyên nhìn thoáng qua cậu bé, cười vô cùng dễ nhìn: "Chính là... không cho cháu lấy con gái chú làm vợ."

Tô Tiểu Tông: "...."

- ------

"Thất tình?" Lục Trình Dương nhíu mày.

"Con trai anh thích em gái, không phải là Tang Điềm vừa sinh một bé gái sao? Nó xinh đẹp như búp bê, thằng bé thật sự thích."

Tô Tầm nhìn phía khu đồ chơi, con trai đang ngồi rầu rĩ không vui, "Từ Mộ Duyên không đồng ý gả con gái anh ta cho thằng bé, cho nên... nó cứ như vậy."

Lục Trình Dương nhíu mày một cái, không nói chuyện.

Buổi tối Lục Trình Dương có vẻ phấn chấn, tra tấn người hơn bình thường, Tô Tầm xin tha: "Ông xã, đại ca.... xin anh đấy."

"Chúng ta sinh cho Tô Tiểu Tông một đứa em gái."

"...." Được rồi, Tô Tầm cũng muốn một đứa đứa con gái, thân thể mềm nhũn xuống. 

Thế là chuyện gì đến cũng đến, năm thứ hai Tô Tầm thật sự sinh cho Tô Tiểu Tông một đứa em gái, Tô Tiểu Tông không có biểu hiện đặc biệt nhiệt tình, đối với em gái mính, cậu thường xuyên trêu chọc con bé, lấy tay chọc chọc hai má em, miệng lại hỏi: "Mẹ ơi, khi nào chúng ta đến nhà dì Tang, con muốn đi xem em gái Tiểu Tang."

Tô Tầm yên lặng, có chút ưu thương, con gái của cô cũng rất đáng yêu mà! Vì sao con trai cô không nhìn thấy điều đó, cô lạnh giọng nói: "Chú Từ của con không phải đã nói sao? Không chấp nhận tảo hôn."

Tô Tiểu Tông trầm mặc, bỗng nhiên gật đầu: "Thì, chờ con trưởng thành là được rồi."

Tô Tầm: tốt, có chí hướng....

- ----

Từ Tang lên ba, đến tuổi đi nhà trẻ, Tang Điềm ăn vận cho cô bé trông không khác gì một cô công chúa, cô giáo cùng các bạn nhỏ đều cực kì thích bé. Mà Tô Tiểu Tông đã sớm trở thành cậu nhóc học lớp hai tiểu học, trường học của cậu rất gần nhà trẻ của Từ Tang. Mỗi lần Tang Điềm hoặc Từ Mộ Duyên đi đón con gái, đều có thể nhìn thấy một màn đặc sắc, Tô Tiểu Tông trông giống một tiểu thân sĩ, tay trái mang cặp sách giúp Tiểu Tang, tay phải nắm tay cô bé, đúng ở cửa nhà trẻ.

Tang Điềm cảm thấy không tồi, mỗi lần thấy cảnh tượng như vậy đều có cảm giác đặc biệt đáng yêu, con gái còn nhỏ tuổi đã có hộ hoa sứ giả, huống chi mấy năm nay Tô Tiểu Tông ngày càng hiểu chuyện, nếu con gái cô thích thì thật tốt.

Từ Mộ Dung lại rất không vui, tưởng tượng đến con gái từ nhỏ đã cùng tiểu tử này ở canh nhau, sau này còn có yêu sớm và vân vân, đấy chẳng phải là cho thằng nhóc đó được lợi sao. Vừa hay lại gặp phải Lục Trình Dương tới đón con trai, giọng điệu anh lạnh lùng: "Quản tốt con trai anh đi."

Lục Trình Dương cười cười, "Về mặt tình cảm của con, tôi luôn không quản thúc, nhà tôi theo chủ nghĩa tự do yêu đương."

Từ Mộ Duyên: "...."

- ------

Chung Thụy Tình lưu lạc trở thành bà cô quá tuổi, cuối năm của tuổi 30 này gả ra ngoài, bà mẹ già của cô thực sự cảm động đến phát khóc, không đúng, là vui mừng phát khóc.....

Cô bé Tiểu Tang 3 tuổi đương nhiên trở thành tiểu hoa đồng, vậy... còn thiếu một tiểu nam đồng, Tô Tiểu Tông vóc dáng cao cao, sắc mặt thản nhiên nhìn em gái Tiểu Tang, nói: "Dì Thụy Tình, con với Tiểu Tang làm hoa đồng cho dì."

Chu Thụy Tình nhìn thoáng qua Tô Tiểu Tông, ánh mắt dừng nơi đỉnh đầu cậu, được rồi, miễn cưỡng miễn cưỡng đáp ứng vậy. 

Hôm diễn ra hôn lễ, Tiểu Tang nhìn chiếc váy công chúa trên người mình, rồi lại nhìn bộ tây trang nhỏ màu trắng trên người Tô Tiểu Tông, giọng nói non nớt mang theo tức giận: "Tông Tông ca, chúng ta cũng rất giống cô dâu chú rể nha."

Cặp mắt xinh đẹp của Tô Tiểu Tông đảo đảo xung quanh, vươn tay chọt chọt vào khuôn mặt mềm nhũn của cô bé, hỏi: "Vậy em có muốn làm vợ anh, sau này anh cố gắng cùng nhau kiếm tiền, sẽ mua cho em nhiều váy công chúa hơn ba em và ba anh đã làm."

Từ Tang nghĩ lại mình đã có rất nhiều váy công chúa, đứng bật dậy, mỉm cười ngọt ngào, "Được! Tiểu Tang chấp nhận làm vợ của Tông Tông ca."

Tô Tầm đưa con gái chậm rãi đi tới, nghe được giọng nói lão luyện của con trai.... lời ân ái, quả thực sợ ngây người!

Quay đầu nhìn Lục Trình Dương ở bên cạnh, Lục Trình Dương hừ một tiếng, khom người ôm lấy con gái, nắm tay vợ, thản nhiên đi qua đôi hoa đồng nhỏ.

Hừ, đều là con nhà người ta.

Ban đêm, Từ Mộ Duyên sau khi dỗ con gái sau khi vẫn la hét bên người vợ mình đi ngủ, mặt đen lại nằm xuống cạnh vợ, ôm lấy cô, cúi đầu hôn cô.

"Vẫn là vợ anh tốt nhất, dù thế nào vẫn là của anh."

Lời nói cả anh có chút ngây thơ, Tang Điềm nhịn không được bật cười, quay người ôm cổ anh, "Chúng ta có nên sinh thêm một đứa nhỏ không, một bé trai."

Con ngươi Từ Mộ Duyên đen và sâu, mang chút ý cười, thấp giọng hỏi: "Em muốn sinh?"

"À, trong nhà có hai đứa trẻ con cũng sẽ náo nhiệt hơn." Suy nghĩ thật sự của Tang Điềm là nhà anh nhất định mốt một đứa cháu đích tôn, dù sao Từ Mộ Duyên cũng là con trai độc nhất, lại vì cô mà ở lại trong nước.

Từ Mộ Duyên tất nhiên biết ý nghĩ của cô, cúi đầu hôn cô, giọng nói khàn khàn: "Không sinh, có Tiểu Tang là đủ rồi."

Tang Điềm không đồng ý, đẩy người anh, "Em đang nói chuyện nghiêm túc mà."

"Ừ, anh biết." Than âm của anh mơ hồ không rõ.

Cuối cùng Tang Điềm nũng nịu từ chốt hành động đòi hỏi của người nào đó, nhiệt tình khác thường, Từ Mộ Duyên cuối cùng cũng không nhịn nữa.

Khoảng khắc đứa con chào đời, Từ Mộ Duyên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tang Điềm, cúi đầu hôn trán cô, hai mắt ửng đỏ, cả đời này của anh, hình như cho cô quá ít, lại làm cô vất vả như vậy.

Cô lại cho hắn một lễ vật tốt nhất, hai đứa con gái.

"Vợ à, anh yêu em, dùng cả quãng đời còn lại của anh."

☆☆☆☆

Tác giả: Bạn nhỏ Từ tới rồi ~ toàn văn kết thúc rồi ~ cảm ơn độc gải đã đi cùng ta đến cuối cùng, cảm ơn mỗi một độc giả đã đọc truyện của ta, dễ thương ~

Chương này ta rất rông dài..... (*^__^*) hì hì..... Vốn dĩ ta trước khi viết Giữa Những Nhớ Quên, là muốn viết một câu chuyện gương võ lại lành, nhân vật chính là Tô Tầm, Lục Trình Dương, bánh bao nhỏ là Tô Tiểu Tông. Sau đó lại thay đổi, viết GNNQ haha ~ nếu mói người cảm thấy hứng thú, sang năm có thể xem xét mở hố này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.