Sinh hoạt trôi qua hết sức bình thản, cũng thật hạnh phúc, như một màn kịch nhỏ, chợt có phập phồng, chợt có kinh hỉ, lại làm người ta muốn thời gian lướt qua càng yên tĩnh.
Từ khi Tang Điềm cùng Từ Mộ Duyên ở chung, tựa như mọi thời gian đều bị anh chiếm đoạt, sáng sớm mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy là anh, sau đó cùng ăn điểm tâm cùng đi làm, chỗ làm của hai người cũng ở rất gần nhau, nêú không bận, bữa trưa cũng sẽ ăn cùng nhau, tan tầm cùng anh về nhà...
Giống như trong lúc ngỡ ngàng, người kia luôn luôn ở đấy, bên cạnh cô, giống như trong tưởng tựợng, tuy rằng trễ hơn mấy năm, thế nhưng người kia vẫn như thế, tất cả những điều không tưởng trước đây đều trở thành sự thật, cũng tồn tại hết sức chân thật.
Nếu như nói đến điều làm Tang Điềm phiền não nhất thì đại khái chính là... mỗi khi đêm đến người nào đó liền biến thành sói, cái gì gọi là muốn ngừng mà không được, kìm lòng không được, không tự chủ được, càng không thể vãn hồi! Ăn vị như cổ chính là đẻ nói về anh! Đều là tay mới, tại sao anh có thể... cường hãn như vậy! Có đôi khi Tang Điềm hoài nghi mang theo ghen tuông hỏi anh: "Anh... trứơc đây thực sự chưa từng làm qua sao?" Lời này mang tới hậu quả có thể nghĩ đến.
Hôm nay là thứ sáu, Mạc Nhiên gọi điện thoại tới, hỏi cô tại sao lâu như vậy chưa qua bên kia chơi, Tang Điềm sau khi tan tầm liền cùng Từ Mộ Duyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giua-nhung-nho-quen/1915460/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.