"Tại sao em với anh phải ở chung một phòng?" Tang Điềm không bình tĩnh nỗi, ở chúng coi như xong, tại sao cô với anh cùng nhau ở phòng ngủ chính! Nhà anh còn rất nhiều phòng khác mà.
Từ Mộ Duyên sờ sờ đầu của cô, như ý cười, "Tại bệnh viện anh với em không phải đều ngủ chung hay sao? Không phải rất nghe lời đấy sao? Tại sao vừa về nhà liền cáu kỉnh."
"Đó là... do không còn biện pháp nào, chính anh chen lên, nhà anh còn nhiều phòng trống em cũng có thể ngủ ở phòng khác mà." Tang Điềm đỏ mặt.
Từ Mộ Duyên thở dài, sửa lại lời nói của cô:" Đây là nhà chúng ta."
Tang Điềm cúi đầu không nói, thật ra phòng ngủ chính cô còn chưa bước vào. Lúc trước hai bọn họ ở bên nhau được một tuần lễ thì anh liền đi công tác, sau đó Từ Tiêu Tiêu xuất hiện nói mấy lời kia, cô nằm viện hơn một tuần lễ, lăn qua lăn lại liền đến cuối tháng. Cô mới tới đây chỉ có hai lần, lần đầu tiên là lúc hai người mới xác nhận quan hệ một lần nữa, lần thứ hai là bị anh dụ dỗ đến. Lần này là lần thứ ba liền bị bắt ở chung?
Cảm giác cảm thấy có chỗ nào không đúng, giống như hơi có chút nhanh. Tuy nhiên hai người đã từng là người yêu nhưng khi đó hai người đều là sinh viên, Tang Điềm mới mười tám mười chín tuổi, loại chuyện ở chung là không thể nào đề cập đến. Đột nhiên hiện tại ở cùng một chỗ, kỳ thật cô không quá bài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giua-nhung-nho-quen/1915456/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.