Trong WC truyền đến tiếng đổ vỡ cùng với tiếng la của Tang Điềm, toàn thân Trác Việt đứng ở ngoài cửa căng cứng lại, sắc mặt hiện lên nỗi kinh hoàng, vội vàng đẩy cửa đi vào. Anh vừa vào đã thấy cô té trên mặt đất, cả khuôn mặt nhỏ trắng bệch nhăn lại cùng một chỗ vì đau.
Thấy một màn này, đôi lông mày anh tuấn của Trác Việt nhíu lại một chỗ, anh nhanh chóng chạy đến bên cô, động tác ôm cô không tự giác được mà cẩn thận lên. Lần đầu tiên anh nỗi giận với cô, khuôn mặt vốn ấm áp của anh dần dần lạnh xuống, trong giọng nói thể hiện rõ anh đang kiềm nén cơn tức giận:" Tại sao lại không gọi anh? "
Tang Điềm lần đầu tiên thấy Trác Việt như vậy nên có chút ngây ngẩn cả người, cô nhỏ giọng giải thích:" Em... em cho rằng có thể đỡ vách tường đi đến bồn cầu. "
"Cuối cùng thì sao? " anh hỏi ngược lại cô một câu thì thấy sắc mặt cô tái nhợt, đành thở dài, giọng nói cũng dịu lại:" Có đau không? "
" Không có. "
Trác Việt ôm cô lên giường, cầm chân của cô xem xét, xem coi chân cô có chảy máu hay bị sao không.
Tang Điềm muốn rút chân lại nhưng anh lại cầm chân cô chặt hơn, anh trực tiếp thò tay xăn ống quần của cô lên, quả nhiên nhìn thấy trên đầu gối cô là một mảnh xanh tím. Đôi môi anh mím lại nhưng không nói cái gì. Trác Việt cẩn thận đem chân của cô để xuống giường bệnh sau đó liền xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Tang Điềm nhìn bóng lưng của anh rời đi mà chân tay có chút luống cuống, ánh mắt cô mê mang. Anh chắc là...giận lắm đi, cho nên mới rời đi... Nhiều năm trôi qua như vậy, có lẽ là cô đã luôn làm cho anh tức giận đi. Dù sao cô vẫn luôn cự tuyệt anh.
Một mình đứng giữa phòng bệnh hiu quạnh, nghĩ như vậy không khỏi khiến cô có cảm giác cô đơn. Dù cho bảy năm trôi qua nhưng cô vẫn không thể hiểu nỗi Từ Mộ Duyên, hay nói cách khác chính là không thể hiểu được người bên cạnh và việc của anh. Khi còn là thiếu nữ mười tám mười chín tuổi, cô đã nghĩ tương lai người ở cùng mình sẽ là anh, nhưng bây giờ lớn rồi mới biết đó chỉ là giấc mơ xa vời.
Cô vốn cho là sau bao nhiêu trắc trở cô và Từ Mộ Duyên được ở bên nhau như vậy đã tốt lắm rồi. Bọn họ sẽ như trước kia, sẽ hạnh phúc, sẽ mãi ở bên nhau đến bạc đầu. Nhưng cô không muốn hay có thể nói là cô không dám nhắc tới những năm đau khổ kia. Những năm tháng đó là những năm mà cô đau thương nhất, cô chỉ muốn để thời gian xoá nhoà những kí ức trong những năm đó mà thôi. Thế nhưng cô đã không nghĩ đến anh sẽ lừa gạt cô, từ lúc hai người họ yêu nhau đến chia tay rồi sau đó làm hoà, từ rất yêu đến cực hận rồi lại oán trách, cuối cùng lại là tha thứ cho anh, tất cả chỉ trong vòng bảy năm mà thôi. Nhưng bây giờ lại có người nói cho cô biết, chuyện không phải như những gì cô nghĩ mà nó rất tàn khốc, rất đau lòng. Bảy năm tình cảm, bảy năm kiên trì, bảy năm chờ đợi, trong phút chốc tất cả như nhẹ bẫng, trong giây lát như sụp đổ, trong khoảnh khắc như long trời lở đất.
Từ vui sướng đến bi thương - năm năm trước, từ thiên đường đến địa ngục - năm năm sau.
Cho dù là lúc mà anh rời đi cô vẫn có thể sống tốt, nhưng cô lúc này lại không thể chịu nỗi nữa, có một số thứ có thể chịu một lần nhưng lại không có cách nào có thể chịu lại một lần nữa.
Sau khi tỉnh táo lại, cô cũng bình tĩnh lại rất nhiều, cô ôm chăn dựa vào đầu giường. Lúc Trác Việt cầm thuốc tiêu sưng đi vào chính là bức tranh như vậy, cô ôm chăn mà ngây người, lúc thấy anh hai mắt còn hiện lên vẻ kinh ngạc.
Trong nháy mắt đó, anh như thấy được những ánh sao rực rỡ trên bầu trời, thậm chí anh còn thấy được anh ở trong đôi mắt đen láy đó đang từng bước từng bước đến gần cô. Sau này khi anh nhớ đến ánh sáng trong đôi mắt cô, đáy lòng anh luôn có sự ấm áp nhưng lại đau thương.
Lúc cô nhìn thấy thuốc trong tay anh, cô mới hoảng hốt nhận ra là anh đi lấy thuốc cho cô vậy mà cô cứ tưởng rằng anh đã đi. Cô rũ mi xuống nhằm che đi cảm xúc bối rối không biết làm sao đối mặt anh.
"Nhích người qua nào, anh giúp em thoa thuốc." Anh lại khôi phục bộ dạng ấm áp, giọng nói mềm nhẹ.
Cô do dự một chút nhưng vẫn vươn chân từ trong chăn ra, cô rất tự giác xắn ống quần lên. Cô nhìn thấy trong tay anh là thuốc cùng với tăm bông, liền nhẹ giọng nói:"Để em tự làm đi. "
Anh không nói gì chỉ cúi đầu đem tăm bông đưa vào trong bình thuốc, xoa từ từ từng chút một lên đầu gối của cô. Chỗ đó bầm tím quá rõ khiến cho anh nhịn không được mà cau mày nói:" Lần sau không được cậy mạnh nữa. "
Anh cúi thấp đầu, thần sắc chăm chú. Bỗng nhiên cổ họng cô như nghẹn lại, từ nơi đó chỉ thoát ra được một chữ "ừ".
Lúc Từ Mộ Duyên đẩy cửa vào, chính là khung cảnh như vậy. Phòng bệnh ấm áp chỉ vì khi anh vào mang theo khí lạnh từ ngoài vào khiến cho không khí trong phòng như cứng lại. Lần đầu tiên, Từ Mộ Duyên có cảm giác mình là người ngoài, là một người dư thừa bị chặn lại ngay cửa, không thể vào mà cũng không thể đi.
Trác Việt và Tang Điềm gần như là đồng thời nhìn về phía Từ Mộ Duyên. Anh chỉ nhìn thoáng qua Từ Mộ Duyên rồi lại tiếp tục làm việc của mình, chỉ là anh thấy rõ ràng là cô không tự chủ được rụt chân lại, khiến cho tay anh vươn ra lại bị hụt giữa không trung. Nhưng rất nhanh anh đã bình tĩnh lại mà vươn tay giữ cổ chân của cô để tiếp tục thoa thuốc.
Còn Tang Điềm khi nhìn thấy Từ Mộ Duyên đã bình tĩnh hơn trước rất nhiều nhưng sắc mặt của cô vẫn thay đổi một ít.
Cả ba người không có ai mở miệng, nhưng khi tầm mắt của Từ Mộ Duyên từ trên người cô quét một vòng thì thấy một mảnh bầm tím trên đùi cô thì đôi con ngươi màu đen của anh sâu hun hút.
Anh nhịn xuống ý nghĩ đi tới đoạt lấy đồ trong tay Trác Việt, anh nhìn cô nói nhẹ nhàng mà chậm rãi:" Tang Điềm, anh có chuyện muốn nói với em. Về chuyện ngày hôm qua, anh nghĩ.... "
" Giữa chúng ta đã không còn gì để nói rồi, mời anh đi cho." Cô thấp giọng nói.
Anh còn muốn nói cái gì đó nhưng lại do dự bởi vì có Trác Việt ở đây. Anh nghĩ có vài chuyện là chuyện của riêng mình anh và cô, anh không hi vọng có người thứ ba ở đây.
Cuối cùng anh ở bên giường bệnh ngồi xuống:" Anh không đi, nếu như không nói cho rõ ràng anh sẽ không đi. " Cho dù có nói rõ ràng anh cũng không đi.
Động tác trên tay Trác Việt đã dừng lại, anh đem thuốc đặt ở trong hộc tủ. Trác Việt không coi ai ra gì mà hỏi Tang Điềm:" Có đói bụng không? Hồi chiều lúc Tô Tầm tới có mang theo ít cháo, em có ăn một ít không? "
Cô đã thấy trên bàn có hộp giữ nhiệt.
Nhưng dưới tình huống này, cảnh tượng như vậy, cộng thêm cảm xúc lúc này của cô thì dù cho cô có đói cũng không muốn ăn gì. Cô tỉnh lại ở bệnh viện thì đại khái cũng đoán được là Trác Việt và... Từ Mộ Duyên cả đêm cũng chưa ngủ đi. Cô nói với Trác Việt:" Học trưởng hay anh về trước đi em biết ngày hôm qua...em đã làm cho mọi người lo lắng rồi. Sau này sẽ không còn việc như vậy nữa, anh còn có việc phải làm, không thể tại em mà bỏ dỡ được. Em cũng có thể ở đây một mình nếu như có chuyện gì thì sẽ gọi cho y tá, anh đi về đi. "
Nói xong cô nhìn Từ Mộ Duyên, giọng nói lạnh nhạt:" Anh cũng đi đi, tôi muốn ở đây một mình. "
- -----
Ngoại truyện ngắn: Ngọt ngào sau hôn nhân - áo ngủ tình thú
Sau khi Tang Điềm kết hôn, Chu Thụy Tình bắt đầu mời mua hàng, ví như:
" Tiểu Điềm Điềm, cái quần này tuyệt đối thích hợp với cậu. Cậu mua đi nha, Từ Mộ Duyên nhà cậu nhất định sẽ rất thích! "
Cô ấy bày ra đủ loại lí do để cô mua đủ thứ đồ, lâu lâu lại kiếm nhiều bộ rất kì lạ để đẩy mạnh tiêu thụ của cửa hàng cô ấy...
Những thứ trang phục khác như: nội y tình thú, trang phục gợi cảm,...
Đương nhiên Tang Điềm sẽ không mua nhưng Chu Thụy Tình lại không sợ mấy thứ này bán không được. Vì dù sao khách của cô cũng rất nhiều mà hầu như đều là những cô gái trẻ tuổi nên là có hiện tượng cung không đủ cầu.
Vào hôm nào đó Chu Thụy Tình vào một đống quần áo, toàn bộ đều là vải nhung mỏng, chất liệu lại đặc biệt mềm mại, quan trọng nhất là rất đáng yêu! Những bộ như là khủng long, thỏ con các loại,...còn có đồ đôi!
Cô giới thiệu với Tang Điềm rất lâu, Tang Điềm sờ mấy bộ này thấy rất thoải mái nên cũng muốn mua vài bộ, cô hỏi:" Bao nhiêu tiền một bộ? "
"600!"
"Cậu ăn cướp sao! Cửa hàng online cũng có bán mà người ta bán mới hơn mười khối thôi. "
"Không giống! Tính chất không giống nhau, kiểu dáng cũng không giống nhau! Cái này tốt hơn nhiều! Hơn nữa không phải cậu có thẻ vàng sao? Cứ việc quẹt! "
"..."
Buổi tối khi Từ Mộ Duyên vừa tắm xong. Anh mặc một bộ áo choàng tắm hình con sâu màu xám tro đi tới bên cô. Trong tay cô ôm hai bộ đồ tình nhân buổi chiều mới mua, do dự thật lâu, không biết nói với anh như thế nào...
Cuối cùng cô vẫn chọn là không nói ra, dù sao...anh cũng sẽ không mặc những bộ đồ ấu trĩ như vậy
╮(╯▽╰)╭
Từ Mộ Duyên dựa vào trên giường đợi cô vợ nhỏ nhà mình, nhưng anh đợi mãi, ánh mắt cứ thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa phòng tắm, sao còn chưa ra nữa ta?
Không biết anh nhìn cửa phòng tắm bao nhiêu lần, cuối cùng cửa cũng mở... Vậy mà anh lại thấy một con thỏ...thỏ con...
Tang Điềm bạn học mặc trang phục thỏ con ngượng ngùng mà đứng ở cửa phòng tắm, xấu hổ mà giải thích:" May mắn không uổng công em mua, em thấy rất ấm mặc vào hết sức thoải mái...nên mua..."
Anh không nói lời nào, liền nhìn cô thỏ con kia.
"Cái này thật ra là áo ngủ tình nhân, của anh em cũng có mua... Anh có muốn mặc cùng em không? "Cô thăm dò.
"Áo ngủ tình thú? Không sai anh chính là thích em chủ động như vậy đó."Anh mỉm cười vẫy tay với cô:" Thỏ con, qua đây nào. "
Nụ cười nguy hiểm quen thuộc kia làm cho thỏ con run rẩy mà đi tới...
Thế là, thỏ con bị đại sói xám ăn thịt không chừa xương...
Không sai...Chu Thụy Tình lừa cô, cái gì mà áo ngủ tình nhân, là bộ đồ thỏ trắng và sói xám.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]