Chuẩn bị xong cơm tối đã là 8h, Từ Mộ Duyên không tìm thấy Tang Điềm trong phòng khách, anh đi đến thư phòng và phòng ngủ cũng không thấy. Nếu không phải nhìn thấy túi xách của cô trên ghế sofa, anh còn nghĩ rằng cô đã bí mật rời đi.
Cuối cùng, Từ Mộ Duyên tìm thấy cô trên sân thượng ở tầng hai. Cô lặng lẽ đứng bên lan can sân thượng, như thể thế giới chìm trong tĩnh lặng. Chỉ có mái tóc dài nhẹ với gió, giống như một yêu tinh cô đơn trong đêm lạnh.
Trái tim Từ Mộ Duyên đột nhiên đập mạnh, anh bước chầm chậm về phía cô. Khi Tang Điềm nghe thấy âm thanh, cô mỉm cười quay lại nhìn anh. Anh nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau thì thầm bên tai cô: "Sao em lại chạy lên lầu? Em không lạnh sao?" Nói rồi giơ tay xoa má cô.
Bàn tay anh rất ấm áp, cô đột nhiên quay lại trong vòng tay anh, má áp trên ngực anh, thật ấm áp. Cô thì thầm. "Không lạnh."
"Em vẫn chưa trả lời, vì sao lại lên lầu?" Từ Mộ Duyên giữ cô chặt hơn.
Cô không trả lời câu hỏi của anh, nhưng rên rỉ trong vòng tay anh và nói một cách đáng thương: "Em đói sắp chết rồi đây này".
Anh nhếch miệng cười. Giọng anh là tiếng thở dài bất tận: "Đi ăn thôi."
Giọng nói vùi trong vòng tay anh: "Vâng."
"Tang Điềm, em xấu hổ à?" Từ Mộ Duyên đột nhiên mỉm cười nhìn cô, con ngươi lóe lên chút tà ác. Anh nhớ khuôn mặt đỏ của cô trước khi né tránh, anh khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giua-nhung-nho-quen/1915429/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.