Thời gian bay từ Pokhara đến Kathmandu chỉ mất ba mươi phút, nhưng từ Kathmandu trở về Kinh Châu lại tốn đến gần 24 tiếng đồng hồ.
Trong suốt chuyến đi, Lộ Trì Vũ không buồn ngủ chút nào. Anh mở to mắt nhìn ra cửa sổ, quan sát bầu trời từ sáng chuyển sang tối rồi từ tối chuyển sang sáng. Anh thấy bầu trời ở đây không giống như bầu trời ở Đồng Nhân, nơi mà anh thường kéo Châu Lệ Hành lên mái nhà để tắm nắng. Bầu trời ở đó rất xanh, như một vùng biển vô tận, làm cho người ta có cảm giác vô cùng bình yên.
Lúc này, Lộ Trì Vũ mới nhận ra cuối cùng mình cũng đã trải qua nỗi đau chia ly. Cơn nhớ nhung dữ dội như dao cắt làm anh đau đớn khắp người, nhưng anh lại không thể làm gì được.
Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Kinh Châu, Lộ Trì Vũ cầm vali ra khỏi sân bay, nhìn thấy sự nhộn nhịp của thành phố lớn và sân bay hiện đại này, anh bỗng cảm thấy như mình vừa sống lại từ cõi chết, cảm giác như bản thân đã bước qua một thế giới khác, anh cảm thấy lạc lõng vô cùng.
Lộ Trì Vũ không thông báo cho ai việc mình trở về Kinh Châu cả. Anh bắt taxi về nhà mình trước. Đã gần năm tháng không về nhà, dù có nhờ người đến dọn dẹp nhưng vừa bước vào, sàn nhà và bàn trà vẫn dính đầy bụi bẩn.
Lộ Trì Vũ vì quá mệt mỏi nên không có sức để dọn dẹp kỹ lưỡng, anh chỉ dùng máy hút bụi dọn dẹp sơ qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giua-ngon-lua-chay/3618309/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.