Lộ Trì Vũ nghe Châu Lệ Hành nói như vậy anh phải mất cả ngày mới định thần lại được. Dù sao cả hai đều là người trưởng thành, nhưng sau cuộc giao tiếp không mấy đàng hoàng vừa rồi, Lộ Trì Vũ cảm thấy có hơi xấu hổ.
Anh hạ cửa sổ xe xuống, cơn gió bên ngoài ập thẳng vào trong làm cho anh tỉnh táo hơn hẳn, sự ngượng ngùng vừa rồi cũng tan biến. Người kéo anh vào xe và đè anh vào ghế sau chính là Châu Lệ Hành. Nếu Châu Lệ Hành không ngượng ngùng gì thì hà cớ gì Lộ Trì Vũ lại cảm thấy muối mặt thế này.
Anh ngước lên nhìn bóng lưng của Châu Lệ Hành. Lúc này, Châu Lệ Hành đã lái xe ra khỏi bãi đậu xe, hắn thậm chí còn không hỏi ý kiến của Lộ Trì Vũ, trực tiếp lái xe ra khỏi khu vực triễn lãm.
"Chúng ta đi như vậy à? Không cần nói với chị Lan sao?" Lộ Trì Vũ nhìn vào gương chiếu hậu trong xe hỏi.
"Không cần." Châu Lệ Hành trả lời chắc nịt.
Lộ Trì Vũ tiếp tục hỏi: "Bây giờ chúng ta đang đi đâu vậy?"
"Ăn cơm."
Thấy vậy Lộ Trì Vũ đành lặng im, anh nhận ra sự bất an của Châu Lệ Hành. Trước đây Châu Lệ Hành vẫn luôn là người vững như đá, hắn cứ như một viên đá bị mài mòn bởi thời gian nhưng vẫn luôn vững vàng bất kể gió mưa. Nhưng lần này, Lộ Trì Vũ đã thấy được sự lo lắng hiếm có của Châu Lệ Hành.
Lộ Trì Vũ cảm thấy thoải mái hơn nhiều rồi, ra là không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giua-ngon-lua-chay/3617947/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.