Châu Lệ Hành rất rành con đường này.
Thay vì chọn đưa Lộ Trì Vũ đến nơi ngắm bình minh đông người, hắn quyết định chọn con đường khác, một con đường nhỏ chật hẹp, ít người đi qua.
Lộ Trì Vũ nhìn Châu Lệ Hành mở cửa sổ xe, hắn nói với người trực ở căn nhà sắt nằm gần ngã tư bằng vài câu tiếng Tây Tạng mà Lộ Trì Vũ không hiểu được, sau đó đưa một ít tiền, người trực đó ngay lập tức cho họ lái xe đi qua.
Khi đến nơi, Châu Lệ Hành đỗ xe bên bờ sông, Lộ Trì Vũ tháo dây an toàn rồi xuống xe.
Sau hơn hai tiếng đồng hồ ngồi trên xe, đôi chân dài của Lộ Trì Vũ có hơi tê tê, việc đầu tiên anh làm sau khi xuống xe chính là khởi động một chút, nhưng chỉ một lúc là anh đã bị cơn lạnh ở bờ sông làm cho rùng mình, anh không khỏi thu mình vào cái áo khoác của Châu Lệ Hành, chỉ để lộ ra mỗi đôi mắt.
Lúc này anh mới bất ngờ phát hiện ra áo của Châu Lệ Hành có một mùi thơm rất dễ chịu, giống như mùi gỗ đàn hương thoang thoảng trên người hắn.
"Lạnh nhỉ." Châu Lệ Hành dựa vào cửa xe nhìn anh, hắn cảm thấy Lộ Trì Vũ bây giờ giống như một chú chuột lang nhỏ đang co rúm trong ổ vậy.
Lộ Trì Vũ đút tay vào túi áo, anh gật đầu nói: "May mà có cái áo của anh cứu cánh cho tôi."
Châu Lệ Hành mỉm cười nhìn anh, hắn lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giua-ngon-lua-chay/3617747/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.