Thấy thời gian máy bay cất cánh càng lúc càng đến gần, nhưng Lộ Trì Vũ vẫn không có động thái gì, Châu Lệ Hành cũng chỉ im lặng ngồi cạnh anh, hai người cứ thế lẳng lặng ngồi im trong phòng, không ai chịu lên tiếng trước.
Mãi cho đến khi Lộ Trì Vũ hút hết điếu thuốc cuối cùng thì anh mới đứng dậy cầm điện thoại ngồi xuống mép giường.
Lộ Trì Vũ nghĩ, đúng là anh không có sức chịu đựng tốt bằng Châu Lệ Hành, đến bước cuối cùng rồi nhưng anh vẫn là người gục ngã trước.
Người ta thường nói, trong tình yêu, người động lòng trước là người thua cuộc.
Lộ Trì Vũ bận rộn hoàn vé máy bay trên điện thoại, trong lòng anh thầm nghĩ liệu có phải bây giờ bản thân đã gặp quả báo rồi không.
Nhìn vào đôi mắt của Châu Lệ Hành, anh có thể đọc được suy nghĩ của hắn, cũng đọc được sự phân vân của Châu Lệ Hành trong việc nên giữ anh lại hay không.
Lộ Trì Vũ ấn xác nhận hủy vé, cuộc đời này quá ngắn ngủi, không ai biết trước tương lai thế nào, anh không muốn để bản thân phải hối tiếc, không muốn sau khi về lại phải day dứt đêm ngày vì sao lúc trước không ở lại thêm chút nữa, không cố gắng để có một kết quả tốt đẹp hơn, cuối cùng để bản thân chìm trong sự tiếc nuối chẳng thể phai.
Hủy vé máy bay xong, Lộ Trì Vũ lại gọi điện cho Từ Vân Ba, mặc dù không cần giải thích nhiều với gia đình nhưng với công việc thì lại rất cần.
"Có chuyện gì vậy Trì Vũ?" Từ Vân Ba nhanh chóng nhấc máy.
"Chú Từ..." Lộ Trì Vũ hít một hơi thật sâu rồi nói: "Cháu có việc muốn báo với chú."
"Cháu nói đi."
Lộ Trì Vũ lo lắng mở lời: "Cháu muốn kéo dài kỳ nghỉ của mình thêm một tháng nữa."
"Lý do." Xuân Vận Ba nói chuyện rất dứt khoát.
Lộ Trì Vũ do dự một lúc, cuối cùng anh cũng nói: "Cháu còn vài việc muốn làm, mặc dù bây giờ cháu có trở về cũng không thể quay lại làm việc ngay được."
Từ Vân Ba im lặng một lát, ông hỏi: "Cháu muốn ở lại Thanh Hải à?"
"Cháu muốn đi Nepal một chuyến." Lộ Trì Vũ thành thật nói, bởi vì công việc của anh có tính chất đặc biệt, việc ra nước ngoài vẫn cần phải báo cáo với cơ quan.
"Đi cùng bạn bè sao?" Từ Vân Ba hỏi thăm.
"Vâng." Lộ Trì Vũ cũng không giải thích thêm nhiều.
Một lúc sau, Từ Vân Ba cũng vui vẻ đồng ý với anh: "Chú cho cháu thêm một tháng, sau kì nghỉ Quốc Khánh phải lập tức trở về đội."
"Trì Vũ, cháu ở ngoài phải chú ý sức khỏe, đừng có chạy tới chạy lui rồi để bản thân bị bệnh." Từ Vân Ba không quên dặn dò anh.
"Cháu biết rồi chú Từ, chú cứ yên tâm ạ."
Từ Vân Ba coi Lộ Trì Vũ như con trai mình. Dù bây giờ Lộ Trì Vũ đã gần ba mươi tuổi nhưng ông vẫn không yên lòng: "Còn nữa, cháu phải giữ liên lạc định kỳ với bác sĩ tâm lý đấy, nếu cảm thấy không ổn, nhất định không được giấu diếm."
Lộ Trì Vũ gật đầu: "Cháu biết rồi ạ, bây giờ cháu thấy khá hơn nhiều rồi."
"Vậy cháu tự chăm sóc bản thân nhé."
Cúp điện thoại, Lộ Trì Vũ ném điện thoại sang bên, Châu Lệ Hành nhìn anh với ánh mắt phức tạp.
"Không đi nữa." Lộ Trì Vũ nhẹ nhàng nói.
"Tại sao?" Hình như Châu Lệ Hành không ngờ anh lại quyết định như vậy, hắn bất ngờ hỏi.
Lộ Trì Vũ bị phản ứng của hắn làm cho bật cười, anh ngẩng đầu nhìn Châu Lệ Hành nói: "Bộ anh thấy không vui hả?"
"Không phải..." Châu Lệ Hành lập tức phủ nhận: "Đương nhiên là anh vui rồi, chỉ là anh không hiểu tại sao em lại muốn ở lại..."
"Châu Lệ Hành." Lộ Trì Vũ nghiêm túc gọi tên hắn: "Từ khi em đến Tây Ninh, anh đã cho em rất nhiều thứ. Vì vậy, em cũng muốn làm gì đó cho anh."
Châu Lệ Hành nhìn anh, trong ánh mắt vẫn còn một chút sương mù chưa tan hết.
Lộ Trì Vũ tiếp tục nói: "Anh phải đến Nepal để tiễn thầy của mình đoạn đường cuối cùng. Dù anh luôn nói mình đã chuẩn bị sẵn sàng rồi nhưng đó vẫn là một chặng đường rất khó khăn."
"Em cũng muốn làm gì đó cho anh, dù chỉ là đồng hành cùng anh chặng đường này thôi."
"Trước đây anh là người giúp em vượt qua khó khăn, bây giờ em cũng muốn giúp anh, hi vọng anh sẽ cho em một cơ hội."
Châu Lệ Hành cứ nhìn anh mà không nói một lời. Một lúc sau, Châu Lệ Hành đột nhiên đứng dậy rồi tiến lại gần anh.
Châu Lệ Hành ôm chặt Lộ Trì Vũ, đôi môi lạnh lẽo của hắn chạm nhẹ vào môi của Lộ Trì Vũ, cả hai trao nhau một nụ hôn đầy chua xót.
Châu Lệ Hành thường ngày rất bình tĩnh, hắn giống như một vị Phật phổ độ chúng sinh, đã tu luyện đến mức không hề bị lay động bởi những thứ xung quanh, nhưng lần này, hắn đã phá vỡ bức tường của mình trước mặt Lộ Trì Vũ.
Hắn cắn nhẹ vào môi Lộ Trì Vũ, sau đó tiếp tục gặm nhấm xương quai xanh của anh, để lại một dấu đỏ mờ mờ trên đó.
Lộ Trì Vũ vuốt ve cổ của hắn, anh cười khẽ: "Sao thế? Có phải anh thấy cảm động rồi đúng không?"
Châu Lệ Hành vùi đầu vào vai anh. Với chiều cao của hắn, tư thế này không mấy thoải mái, nhưng hắn vẫn cứ đứng như vậy. Châu Lệ Hành thở dài nói: "Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có người sẵn sàng ở lại vì mình như thế này. Mấy năm qua, anh luôn là người bị bỏ rơi, anh vốn đã quen như vậy rồi."
Lộ Trì Vũ vỗ nhẹ vai hắn, anh nói: "Anh phải bỏ ngay cái thói quen tồi tệ này đi. Trước đây ra sao không quan trọng, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu lại."
Bàn tay của Châu Lệ Hành vẫn ôm chặt lấy eo Lộ Trì Vũ: "Đủ rồi."
Lộ Trì Vũ hỏi: "Đủ rồi là sao?"
"Việc em ở lại với anh lần này, là đủ rồi." Châu Lệ Hành lại đặt một nụ hôn lên mặt Lộ Trì Vũ: "Dù sau này anh có đi đâu, cả đời này anh vẫn sẽ nhớ đến em, nhớ rằng đã có người sẵn sàng đồng hành cùng anh một đoạn đường, sẵn sàng giúp anh vượt qua khó khăn."
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, đừng có đọc ở chỗ khác dùm!!)
Kế hoạch trở về của Lộ Trì Vũ đã bị hoãn lại, nhưng thời gian mà Châu Lệ Hành khởi hành đi Nepal đã gần đến.
Châu Lệ Hành đã chuẩn bị sẵn kế hoạch trở về Nepal, sau khi đưa Lộ Trì Vũ ra sân bay, hắn sẽ mua vé giường nằm chuyến tàu đi Lhasa vào lúc mười giờ tối. Nhưng giờ Lộ Trì Vũ không đi nữa, anh quyết định đi Nepal cùng hắn, nên vé giường nằm phải đổi từ một thành hai.
Có khá nhiều chuyến tàu đi từ Tây Ninh đến Lhasa, nhưng vé giường nằm vào thời điểm này rất khó tìm. Châu Lệ Hành phải liên lạc với bạn bè để nhờ giúp đỡ, nhưng cuối cùng chỉ mua được vé giường tầng.
Lúc này sự khó chịu khi nằm giường tầng của Lộ Trì Vũ không còn nhiều như lúc đầu nữa, hơn nữa anh lấy vé nằm ở giường dưới, anh nghĩ chuyến đi này sẽ không quá khó chịu.
Khi rời khỏi Tiền Sảnh Lan Sinh, Lộ Trì Vũ cùng Châu Lệ Hành đến chào tạm biệt Đỗ Ngọc Lan. Đỗ Ngọc Lan nghe tin Lộ Trì Vũ không về nữa và sẽ cùng Châu Lệ Hành đi Nepal, đã bị sốc đến mức há hốc mồm.
Nhưng thật ra, việc có Lộ Trì Vũ đồng hành cùng Châu Lệ Hành khiến Đỗ Ngọc Lan cảm thấy yên tâm hơn một chút. Cô đã quen biết Châu Lệ Hành nhiều năm, cô biết rõ sự quan trọng của thầy Tát Na đối với Châu Lệ Hành. Ông là người đã dạy hắn vẽ thangka và cũng là người đã nuôi nấng hắn, giờ đây ông đã sắp đi xa, dù Châu Lệ Hành có cứng rắn đến đâu nhưng sự chia ly vẫn là một điều đau buồn.
Trong những lúc thế này, có một người ở bên cạnh, cuộc sống của Châu Lệ Hành sẽ dễ chịu hơn một chút.
Tối hôm đó, Đỗ Ngọc Lan lái xe của Châu Lệ Hành đưa bọn họ đến ga tàu. Xuống xe, Lộ Trì Vũ cầm vali đi trước, còn Đỗ Ngọc Lan và Châu Lệ Hành ở phía sau hút thuốc.
"Tôi nghe từ Tả Duy nói sáng nay hai người đã gặp nhau?" Cô gõ gõ tàn thuốc.
"Ừ." Châu Lệ Hành bình tĩnh trả lời: "Tình cờ thôi, có nói với nhau mấy câu."
"Hình như Tả Duy... đã thay đổi khá nhiều." Đỗ Ngọc Lan cảm thán nói: "Cái người tao nhã khi xưa, giờ đây đã bị thời gian uốn nắn rồi."
Châu Lệ Hành không có phản ứng gì, hắn nói: "Dù sao thì cũng đã nhiều năm rồi, con người ai cũng sẽ thay đổi, chúng ta cũng vậy."
Cô không nói gì thêm, hút thuốc xong, cô nhìn về phía Lộ Trì Vũ đang đứng chờ ở phía trước rồi mỉm cười nói: "Lộ Trì Vũ là một người rất tốt, lần này cậu chọn đúng người rồi đấy."
Châu Lệ Hành cũng nhìn về phía trước, Lộ Trì Vũ đang đứng ở cửa nhà ga, một tay nắm lấy vali, tay còn lại cầm điện thoại nghiêng đầu nhìn về phía hắn.
Châu Lệ Hành cúi đầu mỉm cười, hắn thì thầm: "Em ấy là tốt nhất."
Đỗ Ngọc Lan nhướng mày, cô vỗ vai Châu Lệ Hành rồi quay lưng đi: "Hãy trân trọng cậu ấy nhé."
Lúc cả hai lên tàu, Lộ Trì Vũ nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ đêm.
Sau một ngày vất vả, Lộ Trì Vũ mệt mỏi không chịu nổi, anh có vấn đề về giấc ngủ nên Châu Lệ Hành đã nhường lại giường dưới cho Lộ Trì Vũ.
Lộ Trì Vũ leo lên giường nằm xuống, mặc dù cơ thể anh rất mệt mỏi, nhưng với sự lắc lư của tàu, anh không tài nào ngủ được.
Anh lấy điện thoại ra sau đó gửi một tin nhắn WeChat cho mẹ: "Mẹ ơi, con chuẩn bị đến Nepal chơi với bạn, con đã xin chú Từ gia hạn kỳ nghỉ thêm một tháng nữa, mẹ không phải lo lắng cho con, Lễ Quốc Khánh* con sẽ về nhà."
*Lễ Quốc Khánh ở TQ là ngày 1 tháng 10
Đã hơn mười giờ đêm, anh tưởng rằng mẹ mình đã ngủ, nhưng không ngờ tin nhắn phản hồi lại đến rất nhanh.
"Thằng nhóc này, sao lại từ Tây Ninh chạy sang Nepal thế? Có an toàn không?"
"An toàn ạ." Lộ Trì Vũ cười nói: "Đi cùng bạn, rất an toàn."
"Người bạn đó là người lần trước ngắm bình minh với con à?" Với kinh nghiệm làm cảnh sát nhiều năm, bà vẫn luôn sắc bén như vậy.
"Đúng rồi." Lộ Trì Vũ thừa nhận, nhưng vế sau lại bắt đầu thêm mấm dậm muối: "Bọn con từ Đồng Nhân về Tây Ninh, rồi lại quyết định cùng nhau đi Nepal."
Là một người mẹ, sự tò mò của bà về những câu chuyện xung quanh con trai mình rất lớn, vì vậy bà gửi một loạt tin nhắn hỏi dồn dập: "Bạn con có đẹp trai không?"
"Người bạn đó bao nhiêu tuổi rồi? Là người ở đâu?"
"Các con quen nhau thế nào?"
"Người đó có người yêu chưa?"
Lộ Trì Vũ thấy mẹ mình bắt đầu hỏi tới hỏi lui không ngừng, kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm đã nói với anh rằng anh cần phải nhanh chóng giải quyết.
Anh trả lời cho có lệ: "Là một người chăn gia súc ở vùng Tây Bắc, gần năm mươi tuổi, có hai đứa con rồi, là một người rất tốt, bọn con chỉ là bạn bè bình thường."
"Mẹ, con đang ở trên tàu, tín hiệu ở đây khá kém, khi nào có thời gian con sẽ gọi video sau."
Gửi tin nhắn xong, Lộ Trì Vũ không kìm được mà cười thầm. Để giảm bớt sự nghi ngờ, anh đành phải để Châu Lệ Hành biến thành một người chăn gia súc gần năm mươi tuổi có hai đứa con.
Anh vừa cười thầm vừa nghĩ, chỉ có bây giờ mới dễ lừa mẹ, nếu gặp mặt trực tiếp, bà chắc chắn sẽ nhìn anh rồi đùa rằng, ôi, tình anh em xã hội chủ nghĩa gì mà còn đè nhau trên giường thế này.
Lộ Trì Vũ từ từ ngủ thiếp đi, đêm nay, anh không mơ thấy gì cả.
Bỗng anh bị tiếng trò chuyện ồn ào của vài người dân tộc Tạng làm thức giấc. Lúc này trời đã sáng, anh nhìn đồng hồ thì thấy đã là buổi sáng rồi.
Lộ Trì Vũ nhảy xuống giường, anh thấy Châu Lệ Hành đang ngồi dựa vào vị trí trong cùng của giường dưới, hắn đang trò chuyện với mấy người dân tộc Tạng bằng tiếng Tạng, thứ tiếng mà anh không thể hiểu một từ nào.
Châu Lệ Hành thấy anh thức giấc thì cười hỏi: "Em thức rồi à? Sáng nay thấy em ngủ say quá nên không nỡ đánh thức, em đói không?"
Lộ Trì Vũ xoa xoa mặt, anh cố gắng làm mình tỉnh táo hơn một chút. Mùi hương trong tàu làm anh không có cảm giác thèm ăn. Anh nói: "Không đói, anh Hành, em đi rửa mặt đã."
Lộ Trì Vũ vào nhà vệ sinh rửa mặt bằng nước lạnh, sau khi tỉnh táo lại, anh ra chỗ nối giữa các toa để hút thuốc. Ở đây, mùi thuốc lá hòa lẫn với mùi khói làm anh cảm thấy hơi ngột ngạt, anh châm một điếu thuốc, những dãy núi tuyết trắng xóa vụt qua khiến đầu óc anh trở nên mơ hồ.
"Đang nghĩ gì thế?" Không biết Châu Lệ Hành đã đứng cạnh anh từ lúc nào, hắn cũng cầm một điếu thuốc.
Do chiều cao của cả hai, từ tấm kính phản chiếu nhìn vào, bọn họ thật sự rất hợp nhau.
"Em đang nghĩ, thế giới này rộng lớn quá." Lộ Trì Vũ không biết sử dụng những từ ngữ hoa mỹ, anh chỉ có thể dùng những lời lẽ đơn giản nhất để diễn đạt: "Nhìn những dãy núi tuyết trên đường đi, em cảm thấy mình quá nhỏ bé."
Châu Lệ Hành lặng lẽ hút thuốc, hắn nói: "Con người vốn rất nhỏ bé, cho nên những thứ mà con người cho rằng mình không thể vượt qua trở nên vô cùng tầm thường trước thiên nhiên hùng vĩ này."
"Thật sao?" Lộ Trì Vũ hỏi.
"Thấy được đất trời mới biết nó đáng sợ, thấy được bản thân mới biết đường về." Châu Lệ Hành dịu dàng nhìn anh.
"Thấy đất trời thì dễ, nhưng thấy bản thân lại quá khó." Lộ Trì Vũ xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, anh dập tắt điếu thuốc.
Châu Lệ Hành nhìn anh một lúc: "Đi thôi, trở về chơi bài với mấy ông anh dân tộc Tạng, vài tiếng nữa chúng ta sẽ đến Lhasa."
Đúng là cách tốt nhất để giết thời gian là trò chuyện và chơi bài. Mấy ông anh người Tạng ngồi đối diện Lộ Trì Vũ nói tiếng Trung không được lưu loát cho lắm, nhưng may là chơi bài không cần phải giao tiếp nhiều, hơn nữa còn có Châu Lệ Hành ở đây, thỉnh thoảng hắn giúp bọn họ phiên dịch nên tiết kiệm được không ít công sức.
Chơi qua chơi lại một lúc, thời gian nhanh chóng trôi đi. Lúc đến Lhasa, Lộ Trì Vũ đã thắng được hơn một trăm tệ, anh hài lòng cầm vali của mình theo Châu Lệ Hành xuống tàu.
Có lẽ vì Lộ Trì Vũ đã ở Tây Ninh gần hai tháng, nên khi đến Lhasa, anh không bị chứng say độ cao.
Họ lần này chọn lưu trú ở gần cung điện Potala*. Cung điện Potala ban đêm rất khác với ban ngày. Nó như một tòa lâu đài được bao phủ bởi màn đêm, với những tòa nhà cao lớn màu đỏ trắng, nó mang đậm nét đặc trưng của vùng Tây Tạng. Hình ảnh phản chiếu trên quảng trường làm nó càng thêm nguy nga lộng lẫy, những người hành hương đi qua đều để lại tiếng sột soạt lật kinh.
*Cung điện Potala là một cung điện nằm ở Lhasa, khu tự trị Tây Tạng, Trung Quốc. Đây từng là nơi ở của các đời Đạt-lai Lạt-ma cho đến khi Đạt-lai Lạt-ma thứ 14 lưu vong sang Dharamsala, Ấn Độ sau khi Quân Giải phóng Nhân dân xâm nhập Tây Tạng vào năm 1959.
Trên đường trở về, Lộ Trì Vũ cười nói: "Đích đến ban đầu của em vốn là Lhasa, không ngờ cuối cùng cũng đến được rồi."
Châu Lệ Hành nhìn anh: "Sau này nếu có cơ hội, chúng ta có thể đi dạo quanh Lhasa một chút, Tây Tạng vẫn còn nhiều nơi rất thú vị."
Lộ Trì Vũ gật đầu: "Vậy thì khi trở về, anh phải tìm thời gian đưa em đến đây đó."
Sáng sớm, bọn họ bắt đầu hành trình đi Nepal. Bọn họ chọn con đường đi bằng cửa khẩu, xuất phát từ bến xe Lhasa, đi đến cửa khẩu Trương Mộc, rồi từ Trương Mộc chuyển xe đi Kathmandu*.
*Kathmandu là thành phố, thủ đô của Nepal, nằm ở miền trung của nước này. Thành phố cũng được gọi là Katmandu. Thành phố toạ lạc trên một vùng đất thấp màu mỡ ở phía Nam Himalayas
Lộ Trì Vũ vốn có vấn đề về giấc ngủ, cộng thêm việc tắm đêm hôm qua nên khá đau đầu, làm cho cả đêm không ngủ được, sáng dậy hai quầng mắt thâm đen của anh khiến Châu Lệ Hành phải cười nói anh trông y như gấu trúc.
Trên đường từ Lhasa đến cửa khẩu Trương Mộc, Lộ Trì Vũ dựa vào Châu Lệ Hành ngủ. Trong cơn mê anh vẫn mơ màng nhận thức được Châu Lệ Hành thỉnh thoảng lại chỉnh lại đầu cho anh, để anh cảm thấy thoải mái hơn.
Khi xe gần đến Trương Mộc, con đường bắt đầu không còn bằng phẳng nữa. Lộ Trì Vũ đang mơ màng ngủ thì bị những ổ gà liên tục đánh thức.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, dưới màn đêm đen kịt, bụi đất mờ mịt khiến anh cảm thấy như trở về những năm tám mươi vậy.
Trong xe không bật điều hòa, cho nên nhiệt độ rất thấp, cộng với sự thay đổi độ cao, Lộ Trì Vũ, người vốn có sức khỏe tốt, cũng cảm thấy chóng mặt và khó chịu.
Châu Lệ Hành nhận ra sự khó chịu của anh, hắn lấy từ trong túi ra một hộp thuốc Rễ Vàng* và một chai nước khoáng còn ấm.
*Viên nang tăng cường trí nhớ chiết xuất rễ vàng Rhodiola Rosea (Roseroot) hỗ trợ sự tập trung và trí nhớ, cân bằng tinh thần và năng suất hoạt động
Châu Lệ Hành nhẹ nhàng nói: "Em uống thuốc đi, một lát nữa chúng ta sẽ đến Trương Mộc."
Lộ Trì Vũ gật đầu, anh ngoan ngoãn uống thuốc. Anh co người lại nhìn Châu Lệ Hành sau đó nhẹ nhàng hỏi: "Anh Hành, anh đã từng đến Nepal chưa?"
Châu Lệ Hành gật đầu: "Khi anh còn học trung học, mẹ của thầy anh qua đời nên anh đã đi cùng ông ấy một lần."
"Thì ra vậy." Lộ Trì Vũ cảm thấy hơi lạnh nên anh nhích lại gần Châu Lệ Hành: "Em thấy anh khá rành con đường đến đó."
Châu Lệ Hành đưa cánh tay ra ôm Lộ Trì Vũ để anh có thể dựa hẳn vào mình: "Nhưng cũng đã nhiều năm trôi qua rồi, ký ức đã mờ dần."
"Em khá ghen tị với anh đấy, anh Hành." Lộ Trì Vũ lẩm bẩm nói: "Thật ra em không được đi nhiều nơi lắm, hồi nhỏ ba mẹ em rất bận, không có thời gian đưa em đi chơi, đến khi đi làm thì em lại đến lượt em bận, nên cũng không có cơ hội."
"Mỗi nhà mỗi người mỗi cảnh mà." Châu Lệ Hành thấy sắc mặt của Lộ Trì Vũ không được tốt lắm, hắn không yên tâm nên nói thêm: "Hay là em nghỉ thêm một chút nữa đi, đến Trương Mộc rồi anh sẽ gọi em."
Lộ Trì Vũ cảm thấy khá đau đầu, dù không còn buồn ngủ nhưng anh vẫn nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng nhạc phát ra trong xe, anh rút người dựa vào Châu Lệ Hành để thư giãn.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng chiếc xe buýt rung lắc cũng dừng lại. Lộ Trì Vũ mở mắt ra, anh thấy trò chơi tàu lượn cuối cùng cũng đã kết thúc, mọi người bắt đầu đứng dậy chuẩn bị xuống xe.
Cuối cùng cũng đến Trương Mộc.
Lộ Trì Vũ nhìn đồng hồ, đã là hai giờ sáng. Bọn họ ngồi ở hàng ghế cuối cùng cho nên cũng không vội đi, chờ đến khi mọi người đã xuống hết, Lộ Trì Vũ mới xách va li theo Châu Lệ Hành xuống xe.
Gió lạnh lúc nửa đêm ở Trương Mộc làm hai người cảm thấy toàn thân mỏi mệt sau cả ngày ngồi xe. Cả hai chỉ muốn nhanh chóng tìm một khách sạn để nghỉ ngơi.
Khu vực gần chỗ đỗ xe chủ yếu là các khách sạn nhỏ của các hộ gia đình, vì đã muộn nên bọn họ chọn một khách sạn nhỏ gần nhất để ở lại. Điều kiện vệ sinh ở đây không tốt lắm, trong phòng có mùi ẩm mốc nhẹ, giường gỗ vừa nhỏ vừa hẹp, mỗi lần trở mình lại nghe thấy tiếng kêu cót két, giống như sắp sập đến nơi.
Nhưng vì quá mệt nên Lộ Trì Vũ và Châu Lệ Hành không chê bai cơ sở vật chất nơi này, bọn họ không thay đồ, cả hai ngã xuống giường, không còn sức để nói thêm gì.
Lộ Trì Vũ rúc vào lòng Châu Lệ Hành, việc sống chung với Châu Lệ Hành ở Đồng Nhân đã tạo cho anh thói quen không còn cảm thấy ngượng ngùng khi ngủ cùng nhau nữa, thậm chí còn thấy rất thoải mái.
Vì thế, hai người đàn ông to con nằm trên cái giường gỗ hẹp một mét hai suốt cả đêm, dù không ai ngủ ngon, nhưng vẫn tốt hơn là phải ngồi cong người trên xe.
Sáng hôm sau, Lộ Trì Vũ dậy trước. Anh ra ngoài nhà vệ sinh công cộng để rửa mặt đánh răng, vệ sinh cá nhân xong, anh vào phòng thì thấy Châu Lệ Hành cũng đã dậy.
Châu Lệ Hành thấy Lộ Trì Vũ đi vào, hắn lấy từ ba lô ra một gói sữa và một túi bánh quy Oreo: "Em ăn cái này lót dạ nhé, một lát nữa chúng ta sẽ làm thủ tục xuất cảnh. Đến Nepal rồi, anh sẽ dẫn em đi ăn những món ngon."
Lộ Trì Vũ nhận lấy, thật ra anh không thấy đói, chủ yếu là cảm thấy chưa được nghỉ ngơi tốt nên cơ thể có hơi mệt mỏi. Nhưng vì Châu Lệ Hành vẫn nhìn anh, nên anh đành ngoan ngoãn ăn sữa và bánh quy.
Thấy anh ăn xong rồi hắn mới hài lòng đi rửa mặt, sau đó cả hai thu dọn đồ đạc rồi đến làm thủ tục xuất cảnh tại cửa khẩu Trương Mộc.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, so với nhiệt độ thay đổi thất thường ở Lhasa, khí hậu ở Trương Mộc có thể nói là ấm áp và dễ chịu. Lộ Trì Vũ đứng ngoài nắng một chút, tâm trạng anh dần trở nên tốt hơn, cảm thấy mùi ẩm mốc trên người như đã tan biến, cơ thể dễ chịu hơn rất nhiều.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]