Tảng sáng, Lâm Diệc Dương tỉnh lại.
Hai chị em kia đang dọn nhà, Ngô Ngụy trở người trên giường, mơ mơ màng màng ngủ tiếp, anh cũng không ra chào tạm biệt mà vùi người vào trong sô pha tiếp tục ngủ bù. Bên ngoài ầm ĩ rồi dần dần yên ắng, càng về sau, anh càng chìm sâu vào giấc ngủ, họ chuyển xong đồ vào lúc nào anh cũng chẳng rõ.
Hơn mười một giờ, tiếng chuông báo thức trên điện thoại khiến anh tỉnh giấc.
Lâm Diệc Dương ngồi vậy, hai tay che mặt, hồi lâu sau mới tỉnh táo lại, sau đó nghe thấy tiếng cười nói ở bên ngoài.
Hôm kia anh vừa mới hạ sốt, hôm qua lại phải ngồi tàu hoả về, cả ngày đều không được nghỉ ngơi tử tế. Lúc trước khi đi ngủ vẫn chưa thấy mệt lắm, nhưng hiện giờ cả người đều thấy lừ đừ. Anh xoa mặt, mái tóc ngắn trước trán rối bời, anh lấy tay cào cào mấy cái, rồi tìm đôi dép lê xỏ vào.
Mặc áo khoác thể thao cả đêm, giờ chỉ thấy nóng nực khó chịu. Anh cởi áo ra ném lên giường, đứng dậy mở cửa phòng ngủ định tìm nước uống.
Giây phút ấy, cả thế giới rơi vào tĩnh lặng.
Trong phòng khách, ba nam hai nữ đang ngồi trên sô pha, thoạt nhìn chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, có hai người chỉ chừng mười ba, mười bốn tuổi. Sau quầy bar ở phòng bếp, Ngô Ngụy đang tựa người bên cạnh tủ lạnh, đối diện anh ta là một người đàn ông tầm ba mươi tuổi.
Nghe thấy tiếng mở cửa, ánh mắt của bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giua-con-bao-tuyet/2660361/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.