Trong thang máy, Ân Quả nhìn màn hình hiển thị số tầng, gần xuống tới tầng một, anh sắp phải đi rồi. Hôm nay làm gì cũng qua loa vội vã, nhanh chóng thu dọn đồ đạc đến đây, gần như lãng phí hơn nửa ngày.
"Anh đến Washington thì trời cũng đã tối." Cô nói.
"Ừ." Lâm Diệc Dương đút tay vào túi quần, ngắm cô qua tấm gương trong thang máy.
Đến tầng một, cửa thang máy mở ra. Anh không nhúc nhích.
Ân Quả vội ấn nút giữ cửa, "Đến rồi kìa."
Hành khách đang đợi bên ngoài lục tục bước vào trong, kéo theo mấy cái vali to ngăn cách hai người.
Có người cầm thẻ thang máy quẹt số tầng.
"Còn không đi ra, thang máy sẽ đi lên đó." Cô ló đầu nhìn anh qua một người Trung Đông, thúc giục.
Lại có thêm hai người bước vào, quẹt thẻ chọn số tầng.
Ân Quả không thể giữ cửa thêm nữa, cô cảm thấy đã có người bắt đầu nhìn mình bằng ánh mắt không hài lòng.
Một thoáng im lặng.
"Em ở tầng mấy?" Lâm Diệc Dương hỏi.
"... Tầng sáu."
Anh gật đầu, "Vậy để anh đưa em lên."
Chẳng phải nói tiễn anh ra ga tàu à?
Ân Quả thả tay ra, thang máy đi lên rồi cô mới sực nhớ ra thẻ phòng. Cô quẹt thẻ vào ô cảm ứng màu đen dưới bốn hàng nút bấm tầng, ấn số sáu.
Hai người là những người đầu tiên rời khỏi thang máy, ngoài hành lang chỉ có hai nhân viên phục vụ.
Sau khi làm xong thủ tục nhận phòng, Ân Quả đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giua-con-bao-tuyet/2660319/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.