Họ đến ga lúc hai giờ chiều.
Lâm Diệc Dương đưa Ân Quả về New York bằng tàu hỏa, quay lại Washington chỉ có mình anh, đương nhiên bắt xe khách sẽ tiết kiệm tiền hơn. Nhưng anh không định nói thật với cô, bèn tìm một cái cớ để có thể nán lại nhà ga lâu hơn mà không kỳ lạ: "Bạn học của anh ở gần đây nhờ anh mang đồ về hộ, anh có thể ở lại thêm mười phút nữa."
Mười phút có thể đi được đâu?
Họ đành tìm một băng ghế dài trong một góc ở đại sảnh để ngồi. Ân Quả rất gầy nên không thể ngồi lâu, nếu không xương đùi và mông sẽ rất đau, mà quãng đường về cô đã mệt lử người rồi.
Vì vậy cô đứng, còn Lâm Diệc Dương ngồi.
Hai người nắm tay nhau, cô đung đưa cánh tay, nhìn hình vẽ các chòm sao trên trần nhà ga, nhận ra một số chòm quen thuộc.
"Phía trên là các chòm sao hả anh?"
"Ừ." Anh không cần ngước đầu lên cũng biết, vì bản thân anh đã tới nhà ga này quá nhiều lần rồi.
"Anh sinh tháng mấy, thuộc chòm sao nào?" Hỏi xong, Ân Quả lại thấy áy náy. Hai người đã thân mật đến mức này rồi, vậy mà cô vẫn chưa biết sinh nhật của anh. Lúc trước xem chứng minh thư của anh, cô chỉ để ý mỗi năm sinh mà không chú ý đến ngày tháng, còn Lâm Diệc Dương lại biết rõ mọi thứ về cô.
"Ngày Mười hai tháng Hai, cung Bảo Bình." Anh nói.
Ngày Mười hai tháng Hai ư?
"Vậy lúc đó chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giua-con-bao-tuyet/2660303/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.