Trần An An cảm thấy nếu cứ nhìn tiếp thì bản thân sẽ bị đau mắt đỏ mất thôi
"Chỉ non nửa bao thuốc đã khiến họ vui đến thế à?" Anh ta tìm chuyện để nói.
"Ở đây thuốc lá bị đánh thuế cao, giá khá đắt." Lâm Diệc Dương trả lời anh ta: "Một bao thuốc trong nước chỉ có mười mấy tệ, nhưng ở đây tính ra phải hơn sáu mươi tệ."
Người vô gia cư không có thu nhập cố định, đương nhiên hiếm khi mua thuốc lá.
Nghe anh kể vậy, Trần An An càng thêm thương cảm, bèn nhờ Lâm Diệc Dương mua thêm hai bao thuốc nữa cho những người vô gia cư, còn kéo anh đến phiên dịch hộ, trò chuyện với họ đến tận nửa đêm.
Đến khi về tới nhà, anh ta vẫn còn trong cơn hưng phấn do lệch múi giờ và men bia. Lâm Diệc Dương sợ anh ta quá phấn khích sẽ ảnh hưởng đến trận đấu ngày mai, bèn dỗ dành anh ta về phòng ngủ.
Trần An An vào phòng rồi, bấy giờ Lâm Diệc Dương ngồi xuống sô pha, chợt nhớ ra "biện pháp" Ân Quả nhắc đến, anh liền gặng hỏi. Cô thần thần bí bí lấy hộp miếng dán tránh thai trong vali ra đưa cho anh xem.
Lâm Diệc Dương đổ ra xem, hình dáng giống như miếng cao dán nhỏ. Trên bả vai và trên eo Ân Quả đều có vết thương cũ, luôn phải dán đủ loại cao thuốc, bởi vậy lúc nhìn thấy miếng dán này, anh còn tưởng nó dùng để trị thương. Anh định hỏi thêm thì cửa phòng bên phải bỗng mở ra.
"Em vẫn không ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giua-con-bao-tuyet/2660247/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.