Ngày cưới, Chu Hình đưa tôi 1 triệu 500 ngàn tệ và hứa rằng mỗi năm sau đó sẽ có 1 triệu tệ chuyển vào tài khoản để tôi tự do sử dụng, chỉ cần tôi chăm sóc tốt cho Chu Lê Đình.
Tôi nhìn người đàn ông trước mặt, nhìn sự bối rối và lo lắng của anh, nhìn vẻ dè dặt và thận trọng ấy.
Tôi nhớ đến tủ quần áo đầy những bộ đồ rẻ tiền của anh, nhớ đến việc anh thà vất vả cõng hành lý, đạp xe đạp công cộng để tiết kiệm vài chục nghìn tiền taxi…
“Chu Hình, anh có biết 1 triệu 500 ngàn tệ đủ cho một gia đình bình thường sống bao lâu không?"
“Anh… anh biết, anh biết mà…”
Anh không biết. Đôi tay anh run rẩy, anh không dám tiếp tục nắm lấy tay tôi, đầu cúi thấp, vùi vào lòng bàn tay.
Anh quá cần khoản thu nhập 100 vạn tệ mỗi năm này. Anh muốn dùng số tiền đó để giữ lại một mối quan hệ, giữ lại một gia đình.
Tôi dường như có thể nghe thấy tiếng gào thét trong lòng anh.
“Mười năm.”
Cơ thể anh khựng lại.
“Trong điều kiện chi tiêu bình thường, số tiền đó đủ để sống trong mười năm,” tôi nói. “Vậy anh còn lo lắng gì nữa? Dù nửa năm nay chỉ kiếm được năm, sáu vạn, thì đó cũng là thu nhập của một gia đình bình thường rồi.”
Tôi ôm lấy anh, kéo thân hình đang run rẩy, căng cứng của anh vào lòng.
“Anh đã làm rất tốt rồi. Chu Lê Đình cũng rất cố gắng, mỗi kỳ thi tháng đều đứng nhất lớp. Hai người đã cho em một mái ấm bình yên.”
Bên ngoài cánh cửa bỗng vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, vội vã đi xa. Tôi đoán đó là Chu Lê Đình đang đứng ngoài nghe lén.
Cậu ấy biết Chu Hình sẽ nói với tôi chuyện thu nhập.
Lúc Chu Hình thông báo về nhà sớm, cậu ấy không tỏ vẻ vui mừng gì, chắc cũng đang lo lắng về chuyện tiền bạc.
“Thiển Thiển, em… sẽ rời đi sao?”
Chu Hình vẫn chưa hoàn toàn thả lỏng, nhưng trong ánh mắt đã lóe lên những tia hy vọng mong manh. Anh nhìn tôi đầy cẩn trọng, như sợ mất đi chút ánh sáng nhỏ nhoi đó.
Tôi nâng khuôn mặt anh lên, nhìn người đàn ông đã bị cuộc đời bào mòn này.
Anh chắc hẳn từng rất đẹp trai khi còn trẻ, giờ chỉ là da sạm đi đôi chút, trên khuôn mặt thêm vài vết sẹo và dấu ấn của năm tháng.
“Chu Hình, đừng dùng tiền để mua tình cảm, càng đừng mong đổi lấy một gia đình bằng tiền.”
“Em thích anh, em thấy hết những vất vả và nỗ lực của anh.”
“Nếu em không thích, hoặc nếu anh cố tình đối xử tệ với em, thì dù mỗi năm có cho em một tỷ, em cũng sẽ không ở lại.”
“Thiển Thiển...”
Gió biển ban đêm thổi mạnh và lạnh buốt, nhưng người bên cạnh lại như một lò sưởi ấm áp. Cảm giác an toàn và đầy đủ khi được ôm trong vòng tay ấy khiến tôi say mê.
Thời gian đã lấy đi sự rạng rỡ của anh, nhưng bản thân anh lại tỏa sáng một cách rực rỡ khác, như một viên ngọc quý được sóng biển gột rửa, lắng đọng và nặng trĩu ý nghĩa.
Một đêm sóng gió qua đi, dường như anh chẳng biết thế nào là mệt mỏi.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi mơ màng nói một câu:
“Em cứ tưởng anh không thích em, nên chẳng muốn chạm vào em.”
“Sao có thể chứ? Anh... anh luôn muốn...”
“Hừ, trên tàu thì anh chạy nhanh hơn cả thỏ, sợ em ăn thịt anh vậy.”
Người đàn ông im lặng rất lâu, đến mức tôi nghĩ anh sẽ không trả lời nữa, chỉ khi tôi sắp thiếp đi, bên tai mới vang lên một tiếng thở dài.
“Anh không kiếm được tiền. Anh nghĩ em sẽ rời đi, nên không muốn em cảm thấy mình chịu thiệt...”
“Đồ ngốc.”
Phiên ngoại 1:
Hai người quá điên cuồng trong đêm, đến khi tỉnh dậy đã là chiều ngày hôm sau.
Tôi bất chợt bật dậy, làm Chu Hình bên cạnh giật mình.
“Sao thế?”
“Đã ba giờ chiều rồi, cả đêm hôm qua lẫn nửa ngày nay chúng ta không để ý đến Chu Lê Đình!”
Lúc lơ là nhất chính là lúc dễ xảy ra chuyện nhất. Nếu cậu ấy nửa đêm có ý định tự sát, giờ đã qua lâu như vậy, ngay cả cơ hội cứu cũng không còn.
Vừa nghe tôi nói, Chu Hình cũng hoảng hốt. Hai chúng tôi vội khoác đại chiếc áo choàng tắm dày của khách sạn rồi luống cuống lao về phòng của Chu Lê Đình.
Căn nhà nghỉ này là dạng căn hộ, hai phòng ngủ đối diện nhau, ở giữa là phòng khách.
Hôm nay, Chu Lê Đình đã đóng cửa phòng…
Chỉ một quãng đường ngắn đi qua phòng khách, tim chúng tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
May mà cửa không khóa, Chu Hình vặn một cái đã mở được ngay.
Rèm cửa kéo kín, ánh sáng trong phòng mờ mờ, chỉ thấy trên chiếc giường mềm mại có một người nằm bất động. Chăn chỉ đắp đến ngang hông.
“Lê Đình! Lê Đình! Con dậy đi, đừng làm ba sợ!”
Chu Hình lao đến giường, suýt bị vấp bởi đôi giày thể thao trên sàn. Anh đổ người lên cậu, nắm lấy vai Chu Lê Đình mà lay mạnh, gọi lớn.
Tôi vội kéo rèm ra, để ánh sáng tràn vào, dễ quan sát tình trạng của cậu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]