Ta cho nổ tung cung điện của Sở Oánh, bóp nát nội đan của nàng, còn hủy hoại mặt nàng.
Từ trên xuống dưới Tiên môn đều loạn hết rồi.
Ngoảnh đầu lại nhìn trung tâm đã được bảo vệ, lúc này ta mới có thời gian để ôm chặt bắp đùi Ma tôn.
Ta cùng Ma Tôn đại nhân đứng ở trên tường thành nhìn xuống những tu sĩ bất tử dày đặc bên dưới.
Ta lãnh đạo binh lính Ma tộc, chỉ đâu đánh đó!
"Lên cung thủ!"
"Hãy đến và gắn pháo!"
"Bên trái!"
“Con bà nó, bên phải còn chưa xong, nổ cho ta!”
Gió băng giá thổi qua, ta đã được trải nghiệm cảm giác cao cao tại thượng, uy vũ, khí phách.
Cả người bị áp bức giờ đã được xả hết.
Đại sư huynh vừa liếc mắt đã thấy được ta làm mưa làm gió, khuôn mặt xanh mét của hắn trầm xuống.
"Ngọc Thanh! Ngươi tàn sát sư muội, phản bội Tiên môn, hiện giờ còn muốn giúp ma giới đối phó đồng môn! Ngươi sao có thể xứng đáng với mấy trăm năm giảng dạy của sư tôn! ”
Ánh mắt ta sáng ngời, hùng dũng hiên ngang:
"Cái gì, ta lại làm nhiều chuyện tốt như vậy?!"
"Vậy thì ta cảm tạ ngươi, trước khi chết ta còn muốn phát huy công lao vĩ đại của mình!”
Sợ rằng hắn nghe không rõ, ta cố gắng hết sức để đáp lại thật to.
"Ngọc Thanh! Ngươi thực sự làm ta thất vọng! ”
Phía dưới đông nghẹt người, nhờ tiếng gầm của hắn, nếu không ta đã không tìm ra hắn ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giua-chon-phon-hoa-gap-duoc-nguoi/2698434/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.