Chương trước
Chương sau
Ôn Trầm Tập vẫn luôn cho rằng trên thế giới chỉ có ba thứ là không có điểm cuối.

Vũ trụ, thời gian và số Pi.

Cho tới hôm nay anh mới phát hiện, thì ra “liêm sỉ” cũng không có điểm cuối.

Có thể thấy cả hai tấm ảnh trên gối ôm kia đều do đồng chí Trang tìm trên mạng.

Nhưng thật ra trên mạng cũng không có nhiều ảnh chụp về Ôn Trầm Tập, phần lớn đều là ảnh chụp trong video bản tin.

Đặc biệt là chỉ cần sau khi anh lên tin tức XX, một số cư dân mạng sẽ chụp lại ảnh của anh rồi đăng lên một số nền tảng xã hội, nói những chủ đề như “Xin mấy tổng giám đốc hãy tuân theo tiêu chuẩn này”, v.v.

Bởi vậy cả hai tấm ảnh mà đồng chí Trang tìm được đều là trang phục chính thức kiểu mặc áo vest đeo cà vạt.

Điều khác biệt duy nhất là tư thế, một tấm là đứng, hơi hơi nghiêng người không biết đang nhìn cái gì. Một tấm khác đang ngồi nhìn tài liệu trong tay.

Bởi vì gối ôm dài hai mét cho nên tấm ảnh đứng kia nhìn vẫn ổn, chiều cao cơ thể với chiều dài chênh lệch không nhiều lắm, chỉ là kéo thân hình dài thêm một chút.

Nhưng tấm ảnh ngồi kia, ảnh chụp đã bị kéo dài ra quá mức, cho dù là mặt, nửa người trên, chân,..., đều bị kéo đến biến dạng.

Nhìn tấm ảnh chính mình bị biến dạng giống Xà Tinh trong Hồ Lô Oa, Ôn Trầm Tập cảm thấy hít thở không thông.

Ôn Trầm Tập còn nghĩ tới lần đầu tiên Trang Ngạn Du tặng quà cho anh, cũng là hai cậu bé tay trong tay kia.

Trong đầu lập tức hiện lên một ý nghĩ - đúng là cha con ruột, không khác tí nào.

Ôn Trầm Tập gỡ kính xuống, giọng nói cứng nhắc: “Tiểu Du.”

Trang Ngạn Du đang nghiên cứu gối ôm, lúc thì nhìn hình anh em mình phía trước, lúc thì nhìn hình anh em mình phía sau.

Cả hai đều rất đẹp trai.

Quen biết mấy tháng, đây là lần đầu tiên cậu không để ý tới Ôn Trầm Tập.

Ôn Trầm Tập: “...”

Đợi một lúc lâu sau, Trang Ngạn Du mới chợt nhận ra lúc nãy có người gọi mình, cậu giống như hệ thống bị lag vậy, sau đó khôi phục bình thường, chậm rãi xoay người: “Ồ, hình như có người gọi tôi.”

Ôn Trầm Tập mỉm cười, anh cũng không biết mình làm thế nào để khống chế sắc mặt, giả bộ thản nhiên nói: “Không có gì, cậu cứ tiếp tục đi.”

Nhưng không chỉ có Trang Ngạn Du rất thích, ngay cả Quý Trí Viễn cũng tập trung nghiên cứu: “Công ty chúng tôi đã từng làm mấy item cho các nghệ sĩ, một trong số đó là gối ôm nhỏ. Hình như tôi đã nhìn thấy một hai cái nhỏ rồi, mà cũng không quá để ý, bởi vì tôi không ngờ là có thể làm cái lớn như vậy! Lúc ngủ tôi rất thích ôm thứ gì đó, chú Trang cho tôi linh cảm rồi! Trở về tôi nhất định phải làm một cái!”

Ôn Trầm Tập: “…”

Ông Trang cười ha hả: “Mấy đứa thích là tốt rồi.”

Chú Liễu bận rộn trong phòng bếp nghe thấy tiếng nói, cũng đi ra chào hỏi bọn họ, lúc nhìn thấy gối ôm bèn “wow” một tiếng, nói: “Đây là ông chủ Ôn phải không? Rất đẹp trai.”

Trang Ngạn Du nghiêm túc gật đầu: “A Tập vốn rất đẹp trai.”

Ôn Trầm Tập: “...”

Cho nên chỉ có một mình anh cảm thấy không được tự nhiên, cứ quái quái à?

Có cần nhắc nhở mọi người là anh vẫn còn đang đứng ở đây không?

Lại nhìn Lê Tức và chú Chu, Lê Tức đứng bên cạnh nén cười, ngay cả chú Chu cũng mượn tư thế uống trà để che miệng.

Tốt lắm, người cảm thấy ngại ngùng chỉ có mình anh thôi!

Rốt cuộc chú Chu vẫn đau lòng thay Ôn Trầm Tập, thay anh thăm dò: “Ôm cái này ngủ có phải có gì đó không ổn không?”

Thật ra ông muốn hỏi là có phải sẽ hơi xấu hổ không?

Chú Chu cũng thích lướt mạng nên đương nhiên biết gối ôm tùy thân là những thứ như vậy: chiếm đa số là mấy cậu otaku thích ôm cô gái trong mộng, hoặc là mấu cậu zai cong thích ôm ấp anh chàng trong mộng; mà mấy fan couple thì thích gặm đường của CP nhà mình; giới wibu thích nhân vật 2D anime; fandom thì thích ôm thần tượng.

Nhưng cho dù là thể loại nào thì đều xuất phát từ sự yêu thích.

Bởi vì thích nên mới đi đặt làm riêng?

Vì vậy chú Chu nhìn cái gối ôm to bằng người được đặt làm riêng, lại nhìn hai ba con thoải mái khoe với mọi người.

Phản ứng đầu tiên của chú Chu là: Hai người này thành công rồi? Đã gặp phụ huynh chưa? Ông Trang cũng biết rồi? Cho nên mới cố ý tặng món quà này cho con trai? Nếu không ba mẹ bình thường đáng lẽ phải cảm thấy con trai ôm một “cậu con trai” khác ngủ rất kỳ lạ mới đúng chứ.

Nhưng nhìn sắc mặt của Lê Tức và Ôn Trầm Tập, trông không giống như đã theo đuổi thành công.

Nghe vậy, hai ba con nhà họ Trang đồng thời nghi hoặc nhìn chú Chu: “Chỗ nào không ổn?”

Chú Chu nhìn dáng vẻ và biểu cảm giống nhau như đúc này, nhất thời vui vẻ, cười đến mức suýt không dừng lại được, nói: “Không có không có, ha ha, nhưng mà Trầm Tập vẫn đang ở đây đấy.”

Có lẽ lúc này đồng chí Trang mới nhận ra, cũng đúng, Ôn Trầm Tập vẫn đang ở đây mà.

Vì thế đồng chí Trang ngượng ngùng cười cười với Ôn Trầm Tập, thật thà gãi đầu nói: “Tiểu Ôn có để ý không? Chú thấy trên mạng, rất nhiều fan bởi vì thích thần tượng của mình nên mới dùng ảnh chụp của bọn họ làm thành cái này, cho nên chú mới nghĩ ra biện pháp này.”

Người khác có cảm thấy không bình thường hay không, đúng là không nằm trong phạm vi suy nghĩ của ông Trang .

Ông chỉ suy nghĩ xem bé 11 có thích hay không.

Đây chính là sinh nhật đầu tiên của Bé 11 sau khi đến thế giới này, đối với ông, Trang Ngạn Du được vui vẻ mới là quan trọng nhất.

Nghe ông Trang hỏi như vậy, Trang Ngạn Du lập tức nhìn Ôn Trầm Tập, mặt đầy căng thẳng.

Có lẽ cậu cũng đang lo lắng Ôn Trầm Tập sẽ không đồng ý để mình có cái gối ôm này.

Ôn Trầm Tập mỉm cười: “Không sao, Tiểu Du thích là tốt rồi.”

Trang Ngạn Du lập tức tiếp lời: “Tôi rất thích.”

Ôn Trầm Tập khẽ thở ra, rất là lịch sự: “Ừm, thích là được.”

Sau khi im lặng hai giây, anh còn nói: “Có điều nếu Tiểu Du cứ ôm như vậy thì sẽ dễ bị bẩn, hay là để ở trong phòng trước đi?”

Anh thật sự không nhìn nổi “anh” bị người khác ôm như vậy.

Trang Ngạn Du không muốn buông gối ôm ra, nhưng quả thật cậu không nỡ để nó bị bẩn, đành mím môi, đứng dậy đặt gối ôm lên hàng ghế dài bằng trúc ở phòng khách.

Thấy cuối cùng không còn phải đối diện với cái gối ôm đó nữa, Ôn Trầm Tập thoải mái hơn hẳn, anh lén thở hắt ra một hơi.

Mặc dù đồ đã cất đi nhưng thỉnh thoảng Trang Ngạn Du vẫn mò vào nhìn vài cái, nhân tiện ôm một lúc.

Ông Trang bảo cậu vào trong phòng lấy trà mình đã phơi nắng ra, cậu bèn đi vào trong, việc đầu tiên là phải sờ sờ gối ôm một cái, rồi mới đi tìm trà, sau khi lấy được trà rồi lại ôm gối ôm một chút nữa.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy, mọi người đều biết cậu rất thích món quà này.

Lê Tức cũng có chút đồng cảm với Ôn Trầm Tập.

Người thật ở chỗ này, Tiểu Du lại mải mê ôm gối, hoàn toàn bỏ quên Ôn Trầm Tập.

Chú Liễu chào hỏi bọn họ xong bèn tiếp tục bận rộn trong phòng bếp, tất cả mọi người đều quen nhau rồi, ông Trang cũng không khách sáo với bọn họ nữa, để cho bọn họ tự mình trò chuyện, còn mình cũng vào nhà bếp hỗ trợ.

Bọn họ vừa rời khỏi, Lê Tức lập tức phì cười thành tiếng.

Quý Trí Viễn không hiểu: “Lê Tức, ông cười cái gì, có gì buồn cười à?”

Lê Tức nói: “Tôi đang cười, há há, Tiểu Du có lão Ôn mà không ôm, lại đi ôm cái gối ôm.”

Quý Trí Viễn nổi da gà: “Lão Ôn sao có thể mềm mại bằng cái gối kia được? Đổi lại là tôi, tôi cũng chỉ muốn cái gối ôm, hơn nữa hai người đàn ông ôm tới ôm lui, cậu không thấy buồn nôn à?”

Lê Tức cười, sau đó còn nói: “Cũng may chú Trang không tự in ảnh chụp của mình vào mặt còn lại, nếu không sau này lúc lão Ôn lên giường phải cùng chú Trang hai mắt trừng nhau ha ha ha!”

Ôn Trầm Tập: “…”

Quý Trí Viễn cũng điên cuồng cười to, cười một hồi còn nói: “Nhưng ông cứ yên tâm, ông và Tiểu Du cũng không thường xuyên ngủ cùng nhau, có thể…”

Còn chưa nói xong đã bị Ôn Trầm Tập đá một phát, lạnh mặt nói: “Ít nói bậy đi.”

Quý Trí Viễn tức giận bất bình: “Là Lê Tức nói trước.”

Có điều ông Trang cũng không để mặc khách ở một mình, sau khi vào phòng bếp một lát thì ông trở lại pha trà mời khách.

Ông Trang nhìn quanh một hồi mà không thấy con trai bèn hỏi: “Bé 11 đâu?”

Vẻ mặt Ôn Trầm Tập chết lặng: “Dạ, ở bên trong chơi với gối rồi chú.”

Ông Trang vui tươi hớn hở cười: “Mấy đứa đừng để ý, bé 11 vẫn còn nhỏ mà.”

Đừng nhìn đời trước bé 11 dẫn toàn Long Ngạo Thiên, ở Tu Chân giới mở mắt nhắm mắt đã qua mấy ngàn năm.

Cũng bởi vì thời gian trôi qua quá nhanh, lúc Long Ngạo Thiên bế quan, hệ thống cũng sẽ trong trạng thái treo máy tương tự với ngủ đông để tích góp năng lượng.

Chỉ khi ký chủ gặp nguy hiểm, báo động mới được kích hoạt, vô hiệu hóa trạng thái treo máy.

Dù sao ở trong mắt ông Trang, bé 11 vẫn còn nhỏ.

“Làm sao lại để ý chứ.” Chú Chu cười nói: “Đứa nhỏ nhà anh thật đáng yêu, còn đẹp trai như vậy, vậy mà trước giờ chưa từng gặp”

Nói đến đây, chú Chu hơi ngập ngừng, ông thấy Trang Ngạn Du còn ở trong phòng chưa đi ra, lúc này mới nói: “Trước kia cũng chưa từng nghe nói anh có con trai.”

Ông Trang không muốn lừa gạt bạn cũ, đành nói qua loa: “Sau khi nó ra ngoài học cấp hai thì không ở với tôi nữa.”

Mọi người lập tức tưởng tượng đến chuyện vợ chồng ly hôn các kiểu.

“Thì ra là thế.” Chú Chu nhỏ giọng hỏi:“Vậy mẹ của nó?”

Ông Trang liền nói: “Thằng bé không có mẹ.”

Mọi người tự động nghĩ đến... Trang Ngạn Du sau khi đi học vốn đi theo mẹ, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó, có lẽ là mẹ bị bệnh qua đời, hoặc là gả cho người khác, tóm lại bây giờ Trang Ngạn Du sống cùng với ông Trang.

Chú Chu vỗ vỗ bả vai ông Trang, thở dài: “Haiz, anh cũng không dễ dàng gì.”

Ông Trang cảm thấy xấu hổ vì đã gạt bạn tốt, quên đi, vẫn nên đi xào rau thôi.

Ông dứt khoát đứng dậy, ậm ờ: “Tôi đi vào phòng bếp xem có gì cần giúp không, mọi người cứ tự nhiên nhé?”

Chú Chu cười nói: “Cũng không phải lần đầu tiên tôi tới, anh cứ lo việc của anh đi, cần hỗ trợ cứ gọi một tiếng, mấy thằng nhóc như này dùng để làm gì.”

Ông Trang xua tay: “Không cần không cần.”

Ông đi không lâu, Trang Ngạn Du đã trở lại, nhìn mặt có hơi đỏ lên, có lẽ là đang ngại ngùng vì bản thân lơ là không tiếp khách.

Cậu yên lặng ngồi ở vị trí ông Trang đã ngồi, nghiêm túc lặp lại động tác vừa rồi ông Trang đã làm, pha trà, rót trà cho bọn họ.

Đây là lần đầu tiên cậu pha trà nên chưa có kinh nghiệm, từ đầu đến cuối hoàn toàn là “phục chế” cách làm của ông Trang.

Trang Ngạn Du không biết là pha trà cũng không đơn giản như vậy, không chỉ cần phải chú ý thủ pháp mà còn phải cân nhắc nhiệt độ nước.

Nhìn động tác của Trang Ngạn Du, chú Chu đau lòng: “Hay là để chú pha đi, Tiểu Du, đây là trà ngon bố cháu tự trồng đấy.”

Ông Trang không bán lá trà, muốn mua bên ngoài cũng không được.

Trang Ngạn Du đặt ấm trà xuống, mím môi: “Cháu làm sai chỗ nào rồi ạ?”

Chú chu cười nói: “Không phải cháu sai, là do chú thích tự pha trà hơn.”

Trang Ngạn Du biết ông không nói thật, đành nói: “Dạ được, vậy nhờ chú ạ.”

Lúc chú Chu pha trà, Trang Ngạn Du ngồi bên cạnh nhìn không chớp mắt.

Chờ chú Chu pha xong thì đưa cho cậu một ly, Trang Ngạn Du uống một ngụm, khẽ để đầu lưỡi cảm nhận một chút, quả thật khác biệt.

Vì thế chờ chú Chu uống xong ly kia, Trang Ngạn Du cũng học theo ông, ngâm trà lần nữa.

Cậu không nói gì nhưng những người khác đều chú ý đến Trang Ngạn Du đang “phục chế” động tác của chú Chu.

Mà lúc này đây cậu nhớ kỹ nhiệt độ nước, thủ pháp, ghi nhớ kỹ càng từng động tác.

Chú Chu kinh ngạc: “Tiểu Du nhớ rõ như vậy?”

Trang Ngạn Du vừa nói vừa tiếp tục ngâm: “Trí nhớ của cháu rất tốt.”

Ôn Trầm Tập còn phát hiện cậu ghi nhớ cả một động tác đặc biệt của chú Chu.

Năm xưa chú Chu bị thương, ngón áp út và ngón út tay phải hơi run, nhất là lúc cầm đồ.

Mà lúc Trang Ngạn Du quan sát cũng ghi nhớ điều này, lúc nắm lấy nắp chén trà, ngón áp út và ngón út của cậu cũng run rẩy, biên độ run rẩy, góc độ, thậm chí là tốc độ đều giống hệt chú Chu.

Đám người chú Chu nhìn thấy, nhất thời: “...”

Chú Chu dở khóc dở cười: “Tay cháu run cái gì?”

Trang Ngạn Du nghi hoặc ngẩng đầu: “?”

Chú Chu chỉ chỉ hai ngón tay này của mình: “Hai ngón tay này của chú trước kia từng bị đứt, là đứt hẳn ra, sau này mới nối lại, hơn nữa trong thời gian nối lại, chú không nghe lời dặn của bác sĩ, lại mải mê nghiên cứu, để lại một ít di chứng cho nên mới run rẩy.”

Chú Chu nhìn hai ngón tay còn đang run rẩy của Trang Ngạn Du: “Cháu cũng từng đứt tay?”

Trang Ngạn Du: “...”

Trang Ngạn Du: “... Ồ.”

Trang Ngạn Du cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình lại bị hệ thống cảm xúc khống chế, mặt nóng lên.

Cậu cho rằng đây cũng là thủ pháp pha trà của chú Chu, cảm thấy…

Trang Ngạn Du mím môi: “Cháu cảm thấy tay run vài cái, trà sẽ uống ngon hơn.”

Chú Chu hoàn toàn bị Trang Ngạn Du chọc cười: “Cháu thật đáng yêu.”

Lúc bị chọc cười lại âm thầm giật mình, không thể không nói, trí nhớ của đứa nhóc này thật tốt.

Thật ra Ôn Trầm Tập cũng đang cười, nhưng thấy con cá này ngượng ngùng quá đành cố gắng không cong khóe miệng, kéo tay cậu qua, nói: “Tiểu Du đã rất giỏi rồi, cho dù là thưởng trà hay pha trà, chú Chu cũng là cao thủ, đã trở thành thói quen mấy chục năm, người không có kinh nghiệm rất khó đạt tới bước này.”

“Dạ.” Trang Ngạn Du tiếp nhận lời an ủi, lúc Ôn Trầm Tập cầm tay cậu, cậu cũng nắm ngược lại.

Bắt đầu không ổn rồi.

Cậu nắm lấy tay Ôn Trầm Tập, vừa xoa bóp vừa sờ mó.

Ôn Trầm Tập ngừng thở: “Tiểu Du?”

Loại hành động mang tính ám chỉ này rất khó làm cho người ta chống đỡ được.

Trang Ngạn Du lẩm bẩm một câu: “Không mềm bằng gối ôm.”

Ôn Trầm Tập: “...?”

Trang Ngạn Du buông tay anh ra, lẩm bẩm: “Tôi vào phòng một chút.”

Nói xong ba bước thành hai bước đi vào trong phòng.

Ôn Trầm Tập: “...”

Không cần phải nói, nhất định lại đi ôm gối ôm.

Cho nên tại sao trên thế giới này lại có những thứ như gối ôm?

Lê Tức thấy Trang Ngạn Du vào phòng, bỗng nhiên hỏi: “Chú Chu, chú vẫn luôn tới đây lấy dược liệu với chú Trang sao?”

Ở đây đều là người một nhà, chú Chu không cần giấu diếm, nói: “Phải, gần mười năm rồi.”

Nói xong chú Chu còn nhìn thoáng qua Ôn Trầm Tập: “Con có từng điều tra nhà họ không?”

Dựa theo sự hiểu biết của chú Chu đối với Ôn Trầm Tập, ông cho rằng nếu Ôn Trầm Tập coi trọng một người thì trước tiên nhất định sẽ đi tìm hiểu gia cảnh của đối phương.

Cũng không phải là đi xem có phải môn đăng hộ đối hay không, mà là xem xem đối phương có nhu cầu gì hay không.

Nếu như đối phương có nhu cầu gì mà vừa vặn anh lại có thể thỏa mãn nhu cầu đó, thì anh càng có thể nắm chắc cơ hội theo đuổi đối phương.

Gần như từ nhỏ Ôn Trầm Tập đã như vậy, chưa bao giờ thi đấu mà không có bất kỳ chuẩn bị gì, cho nên anh mới có thể ưu tú đạt được hạng nhất.

Ôn Trầm Tập bình tĩnh nói: “Chỉ hiểu rõ một chút tình hình, có điều không tra đến chỗ chú Trang.”

Đây cũng là sự thật, lúc anh mới quen Trang Ngạn Du, anh đã tìm hiểu thông tin của cậu, hơn nữa chỉ tra được ba của Trang Ngạn Du là một nông dân cần cù, đều đặn mỗi ngày mặt trời mọc thì đi làm, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, những thứ khác thì không tìm hiểu sâu.

Chú Chu phe phẩy cây quạt lá mà ông Trang đưa cho, hừ nhẹ một tiếng: “Con muốn tra cũng tra không được cái gì.”

Ôn Trầm Tập suy nghĩ một chút, trực tiếp hỏi: “Thảo dược chú Trang trồng đều rất quý?”

Thuốc Đông y đắt tiền sẽ được bảo vệ.

Chú Chu gật đầu nói: “Không chỉ quý giá, còn có rất nhiều loại, mấy đứa đều biết hàng năm nước chúng ta phải nhập khẩu một lượng lớn thảo dược Trung Quốc từ Đông Nam Á phải không? Bởi vì có một số thảo dược Trung Quốc chỉ thích hợp sinh trưởng ở khu vực Đông Nam Á, điều kiện khí hậu bên kia không giống với bên chúng ta, có vài loại quý giá hơn, chúng ta thử cấy ghép nhưng về cơ bản đều thất bại.”

Lê Tức nghe xong vô cùng kinh ngạc: “Nói như vậy nghĩa là chú Trang thành công rồi?”

“Ông ấy có kỹ thuật trồng trọt vô cùng chuyên nghiệp và năng lực quan sát thực vật cực kỳ tốt, ví dụ như, một cây cỏ thiếu nước thì phần lớn chúng ta phải dựa đất khô, lá cây chuyển vàng, ủ rũ mới biết được, nhưng ông Trang thì khác, khả năng quan sát của ông ấy rất mạnh, ông ấy liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được cây có bệnh gì.”

Lúc nói về điều này, giọng điệu chú Chu vô cùng kính nể: “Chủ yếu là ông ấy quá khiêm tốn, nếu không phải do năm đó ông ấy trồng dược liệu để đổi tiền, rồi lại dùng tiền để mua một bộ thiết bị ổn định nhiệt tốt hơn để trồng những thứ khác thì có thể chúng ta đã không phát hiện ra ông ấy, chú cũng là nhờ vào đống dược liệu ông ấy bán mới chú ý đến. Con người ông ấy quá thật thà, con đưa hạt giống cho ông ấy, ông ấy nhất định sẽ trồng giúp con mà không thu một đồng phí nào, sau này chú nhất quyết đòi ký hợp đồng ông ấy mới chịu ký, chứ không là chỉ cần cho ông ấy hạt giống, ông ấy sẽ trồng miễn phí cho con.”

Chú Chu cũng không phải là người cố tình muốn chiếm hời như vậy, huống chi ông Trang có kỹ thuật trồng trọt tốt, người như vậy càng nên được tôn trọng và bảo vệ.

Cho nên chú Chu mới chủ động muốn ký kết hợp đồng với ông Trang, không thể để cho ông bỏ công sức vô ích được.

Ba người nghe xong đều rất khiếp sợ, hoàn toàn không ngờ đồng chí Trang thoạt nhìn chỉ là một người nông dân chân chất, ai ngờ lại còn là một ông trùm nông nghiệp giấu mặt, một người khiến ngay cả chú Chu cũng phải kinh ngạc.

Đột nhiên chú Chu chỉ tay vào ngọn núi cách đó không xa, nói: “Nhìn thấy hai ngọn núi kia không? Hai ngọn núi kia cùng với mảnh ruộng đất ở giữa núi đều do bọn chú nhận thầu rồi, giao cho ông Trang toàn quyền xử lý. Nơi đó đã trở thành ruộng thí nghiệm của viện nghiên cứu, có người bảo vệ chuyên nghiệp trông coi. Không chỉ như thế, hàng năm còn trợ cấp cho ông ấy một khoản tiền, ông ấy chỉ cần phụ trách trồng trọt, sau khi trồng xong, sẽ có người khác phụ trách đi thu dược liệu

Chú Chu cười nói: “Mấy đứa thật sự cho rằng mỗi năm chú tốn hàng triệu tệ để mua dược liệu cho bệnh viện Trung y của mình hả? Có một phần quả thật là thế, nhưng đa số là do viện nghiên cứu hỗ trợ, không có nhiều người biết.”

Quý Trí Viễn khoa trương nói: “Vậy bây giờ cháu đã biết rồi, sẽ không bị diệt khẩu chứ?”

Chú Chu lườm anh ta một cái: “Nói bậy nói bạ.”

Quý Trí Viễn cười hì hì hai tiếng: “Vậy bọn cháu phải ký hiệp nghị bảo mật gì không?”

Chú Chu lắc đầu: “Không cần đâu, đâu có khoa trương như vậy, chỉ cần mấy đứa không nói lung tung là được, ruộng thí nghiệm bên kia bọn chú cũng đã đề nghị có người bảo vệ chuyên nghiệp, không để người khác phá hư.”

Cho nên ông Trang thật sự có tiền, ông chỉ khiêm tốn thôi, cũng chỉ thích làm ruộng, không có hứng thú đối với những thứ khác.

Ôn Trầm Tập thấp giọng: “Khó trách.”

Lê Tức hỏi: “Khó trách cái gì?”

Ôn Trầm Tập: “Tiểu Du nói các thôn xung quanh đều đã xây dựng làng đô thị, đều đang khai phá quy mô lớn, duy chỉ có thôn này của bọn họ không có ai khai phá, nhưng cũng bởi vì phong cảnh đẹp, cho nên các thôn dân đều xây dựng thành khu du lịch sinh thái.”

Chú Chu nở nụ cười: “Phong thủy ở đây tốt, đất đai cũng tốt, nếu mà khai phá thì quá đáng tiếc, sợ sẽ hủy hoại thủy thổ nơi này. Viện nghiên cứu cũng đã ký hợp đồng mấy chục mẫu đất ở đây, thôn dân sẽ hỗ trợ chăm sóc, hàng năm thôn dân cũng được chia rất nhiều lợi nhuận.”

Quý Trí Viễn bĩu môi: “Cháu đã nói rồi mà, cháu rất thích đến nơi này, cá câu rất tươi, hoa quả chú Trang trồng cũng vô cùng tươi ngon mọng nước, thì ra do khí hậu ở đây quá tốt.”

Chú Chu cười nói: “Không đơn thuần là khí hậu tốt, nếu không có kỹ thuật của ông Trang thì cháu cũng không có cợ hội ăn được quả ngon như vậy.”

Quý Trí Viễn: “Vâng vâng vâng, chú Trang thật đỉnh, không ngờ là một ông trùm giấu mặt, xấu hổ quá, cháu thực sự không nhìn ra.”

Ba người nói chuyện phiếm, cơm trưa nhanh chóng được nấu xong.

Đến giờ ăn trưa, chú Liễu và thím Liễu cũng ăn cùng với họ.

Chú Liễu cũng rất quen thuộc với chú Chu, biết hằng năm ông sẽ đến chỗ ông Trang mua dược liệu, nhưng lại không biết ông mua cụ thể bao nhiêu.

Chú Chu tên đầy đủ là Chu Bạch Thuật, kế thừa y học cổ truyền đông y của gia đình.

Tuy rằng Chu Bạch Thuật là đứa trẻ sinh non, nhưng từ nhỏ ba mẹ đặt kỳ vọng rất cao vào ông, hy vọng ông có thể tiếp tục kế thừa và phát triển nền y học cổ truyền Trung Quốc.

Nhưng không nghĩ tới ngay từ đầu Chu Bạch Thuật học trung y, sau đó lại nghiên cứu thảo dược, cuối cùng biến thành nghiên cứu trồng thảo dược, mười mấy năm trước thì vào viện nghiên cứu, đừng nói kế thừa gia nghiệp, ngay cả kết hôn cũng không muốn, chỉ một lòng một dạ với nghiên cứu.

Nhưng gốc gác gia đình vẫn ở đó, mỗi khi đến thu dược liệu, ông sẽ bắt mạch cho thôn dân gần đó.

Bởi vậy mỗi lần Chu Bạch Thuật đến, chú Liễu rất vui vẻ, hận không thể mang tất cả cô dì chú bác trong nhà đến để Chu Bạch Thuật bắt mạch cho.

Trang Ngạn Du vừa tới bên cạnh ông Trang mấy tháng, rất nhiều chuyện xung quanh ông Trang còn chưa biết.

Lúc ăn cơm cậu không thích nói chuyện, gần như luôn yên lặng ăn cơm, nhưng tai vẫn cẩn thận nghe ngóng, còn nghe thấy Chu Bạch Thuật và ông Trang tâm sự rất nhiều chuyện trước kia.

Thì ra ông Trang xuyên đến thôn này cũng là lựa chọn tốt, khí hậu rất thích hợp để trồng trọt.

Mà ông Trang xuyên chưa được mấy năm đã tiêu hết toàn bộ lương hưu, sau này không còn tiền đổi thiết bị, cũng không còn tiền mua hạt giống quý giá nên chỉ đành cầm dược liệu mình trồng được đi bán, nhờ đó mới quen biết được Chu Bạch Thuật.

Chú Liễu và thím Liễu đều khen: “Cũng may bây giờ Tiểu Du có triển vọng rồi, sau này anh Trang sẽ không cần vất vả như vậy nữa, đi theo Tiểu Du lên thành phố sống.”

Ông Trang cười ha hả: “Tôi đã quen với việc làm ruộng, một ngày không làm là khó chịu, tôi không muốn sống ở thành phố đâu.”

Sau khi cơm nước xong, Trang Ngạn Du lại mò vào phòng, sờ sờ cái gối ôm kia, mềm quá, thật sự mềm hơn A Tập.

Cậu còn đang vuốt ve, đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nói: “Lại đang nghịch gối ôm?”

Trang Ngạn Du quay đầu thì thấy Ôn Trầm Tập không biết đã tới từ lúc nào.

Trang Ngạn Du mím môi, lúm đồng tiền mơ hồ hiện ra: “Vào trong nhìn một chút thôi.”

Ôn Trầm Tập nói: “Thích nó đến vậy à?”

Trang Ngạn Du thành thật gật đầu: “Ừ, ôm rất thoải mái.”

Ôn Trầm Tập lại hỏi: “Ôm nó thoải mái, vậy ôm tôi không thoải mái sao?”

Trang Ngạn Du sửng sốt một chút: “Anh sao?”

Hai người cũng không phải chưa từng ôm nhau, gần đây vào buổi tối cậu cũng hay ôm anh em của mình ngủ.

Ôn Trầm Tập nói: “Ôm nó thoải mái hay là ôm tôi thoải mái?”

Trang Ngạn Du so sánh, mím môi, do dự nhìn anh: “Tôi không muốn lừa anh…”

Ôn Trầm Tập: “...”

Không cần phải nói, anh hiểu rồi.

Thấy Ôn Trầm Tập có vẻ mất hứng, Trang Ngạn Du chủ động tiến lại gần ôm lấy người, đầu theo thói quen đặt ở trên vai anh, sửa lời: “Ôm anh thoải mái hơn.”

Lúc này Ôn Trầm Tập mới miễn cưỡng nhếch khóe miệng: “Muộn rồi.”

Nói là nói như vậy, nhưng Ôn Trầm Tập vẫn thuận thế ôm chặt lấy người, tự mình tìm niềm vui.

Hai người lẳng lặng ôm nhau trong chốc lát, Trang Ngạn Du có thể nghe rõ tiếng tim Ôn Trầm Tập đập càng lúc càng nhanh.

Cậu còn cảm nhận được tay anh chuyển dời từ ôm sau lưng cậu thành xoa gáy.

Cũng không biết tại sao cậu rất thích cái cảm giác này, rất thích nghe tiếng tim đập của Ôn Trầm Tập.

Trang Ngạn Du lại nghĩ gối ôm không nhúc nhích được, vẫn là ôm anh em tốt thoải mái hơn một chút.

Trang Ngạn Du cọ cọ, tìm một vị trí thoải mái rồi híp mắt.

Một hồi lâu, Trang Ngạn Du mới cúi đầu nói: “A Tập, tôi đột nhiên…”

Ôn Trầm Tập lập tức ngắt lời cậu, giọng điệu nghiêm túc: “Tiểu Du, tôi không muốn nghe thấy bất kỳ tên bài hát nào.”

Đặc biệt là bài hát “Anh em ôm một chút”.

Anh không muốn nhớ lại ngày đó nữa, bài hát này mang đến cho anh quá nhiều ám ảnh.

Trang Ngạn Du: “Ồ.”

Lại nói: “Tôi không nói cái này.”

Ôn Trầm Tập nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình có phải trông gà hóa cuốc hay không.

Anh hạ thấp giọng: “Vậy cậu muốn nói gì?”

Trang Ngạn Du đưa tay ra sờ, giọng nói tràn đầy hâm mộ: “Tôi muốn nói cơ ngực anh lớn quá.”

Ôn Trầm Tập: “...”

Đúng lúc này, trong phòng vang lên giọng nói của người thứ ba: “Hai đứa đang làm gì vậy?”

Là giọng nói của đồng chí Trang.

Đồng chí Trang vào gọi Trang Ngạn Du ra ngoài mở quà, những người khác đều tặng cho cậu một vài món quà nhỏ, lúc này đang được đặt ở trên bàn chờ Trang Ngạn Du đến mở.

Chu Bạch Thuật còn mang theo một cái bánh ngọt, có điều phải đến tối bánh ngọt mới có thể tới, vừa hay tối nay bọn họ cũng muốn ở lại ăn cơm.

Kết quả đồng chí Trang vừa vào cửa liền nhìn thấy hai người đang ôm chặt lấy nhau, không biết đã ôm bao lâu rồi.

Ôn Trầm Tập thấy thế vội theo bản năng buông Trang Ngạn Du ra, gần như là một giây sau đã đẩy cậu ra phía sau lưng mình.

Anh không ngờ sẽ bị ông Trang bắt gặp, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, đại não anh hoạt động với tốc độ thần kỳ để nghĩ ra lý do.

Đây chỉ là cái ôm giữa anh em, mặc dù thoạt nhìn rất mập mờ, rất thân mật, nhưng thật sự không có ý gì khác.

“Chú Trang đừng hiểu lầm, giữa chúng con không có bất kỳ tình cảm nào ngoài tình bạn.”

Ngay khi Ôn Trầm Tập muốn mở miệng giải thích, một cái đầu thò ra từ phía sau lưng anh.

Trang Ngạn Du nói: “Ba, con vừa sờ cơ ngực của A Tập, lớn lắm.”

Đồng chí Trang : “Hả? Vậy đúng là mầm tốt để đi làm ruộng đấy.”

Trang Ngạn Du đẩy Ôn Trầm Tập về phía trước, ý bảo ông Trang cũng thử đi: “Ba sờ thử xem, là thật.”

Ôn Trầm Tập: “...”

—----------------

Tác giả nói:

Ôn Trầm Tập thà chết không theo: Ngày này sang năm nhớ hóa vàng cho tôi (tức chết tôi rồi, chẳng thà hiểu lầm cho xong!)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.