Trên đường trở về, trợ lý Lâm lái xe, Trang Ngạn Du và Ôn Trầm Tập ngồi ở ghế sau.
Trong lòng trợ lý Lâm lúc này có cảm giác rất khó tả, nhất là khi nghe đoạn hội thoại phía sau, anh ta càng cảm thấy khó tả hơn.
“Nếu là vấn đề nhỏ và ảnh hưởng không lớn, lần sau cậu có thể không cần đi.”
“Tôi sẽ tự phân tích tình hình.”
“Được rồi, đợi đến khi cậu thấy nan giải thì hãy hỏi tôi.”
“Anh cũng không muốn cho tôi tăng ca sao?”
“Ừ, sợ cậu…” Tạm dừng một chút: “Sợ cậu sẽ cảm thấy mệt.”
Trợ lý Lâm nắm chặt tay lái, cố gắng khống chế bản thân để tay lái không bị trượt.
“Sợ cậu cảm thấy mệt”?
Nhà tư bản cũng có thể nói ra câu này!
Sếp Ôn, ngài còn nhớ bây giờ tôi cũng đang tăng ca không :) ?
Nói thật, nếu không phải vì mức lương cao gấp đôi so với tất cả chỗ tương tự khác ở trong nước, còn thường xuyên được tiền thưởng kếch xù, anh ta đã từ chức lâu rồi.
Không cảm thấy mệt đều là vì nhiều tiền nhá!
Nhưng anh ta vẫn cảm thấy thật khó tin, sếp Ôn cũng biết nói như vậy!
Nhưng mà lời này lại khiến cậu nhân viên nhỏ nào đó rất hưởng thụ.
Trang Ngạn Du cảm động, nhìn về phía Ôn Trầm Tập với ánh mắt sáng rực.
Anh em tốt đang lo lắng cho cậu, Trang Ngạn Du càng thêm áy náy.
Trang Ngạn Du: “Xin lỗi, tối nay tôi không nên quên lời hẹn với anh.”
Trang Ngạn Du: “Không cần để ý, công việc bận rộn nên quên là chuyện bình thường.”
Trang Ngạn Du: “Cái này không bình thường.”
Ôn Trầm Tập nhìn sang người ngồi bên cạnh.
Đoạn đường từ bến tàu về thành phố phải đi qua vùng ngoại thành, trên đường không có nhiều xe, ít ỏi mấy cái nên không khí trên đường có vẻ im lặng. Đèn đường xuyên thấu qua cửa kính hắt vào trong xe, chiếu lên mặt Trang Ngạn Du từng vệt ánh sáng, cũng làm vẻ mặt rối rắm của cậu hiện rõ.
Trang Ngạn Du vẫn còn đang khó hiểu, cậu ảo não mà vỗ vỗ đầu, giống như đầu cậu là máy tính bị đơ, sự bất thường đều do nó, vỗ hai cái thì sẽ bình thường trở lại.
Ôn Trầm Tập mím môi, trong mắt lộ ra nét cười nhàn nhạt.
Trang Ngạn Du thật sự rối rắm, cậu có trí nhớ tốt, cái gì đã lên kế hoạch là sẽ không quên, đại não giống như đồng hồ báo thức, khi đến một mốc kế hoạch, nó sẽ nhắc cậu nên làm gì.
Đây là lần đầu tiên cậu quên.
Trang Ngạn Du có chút uể oải, đây là sự khác biệt giữa đại não của con người và của máy móc sao?
Khi con người tập trung làm một việc gì đó, họ sẽ xem nhẹ mọi thứ xung quanh.
Nhưng máy móc thì không, máy móc vẫn sẽ nhắc nhở bạn vào một mốc thời gian đã định trước – bây giờ phải làm gì, bởi vì tất cả đã được cài đặt trước.
Ôn Trầm Tập nhìn cậu nhân viên nhỏ đang rối rắm, vừa bất đắc dĩ lại vừa thấy mừng thầm.
Đối phương càng rối rắm càng chứng tỏ cậu coi trọng cuộc gặp đêm nay.
Nhưng sự rối rắm của Trang Ngạn Du nhanh chóng bị hấp dẫn bởi thứ khác.
Cậu nhìn đồng hồ, lẩm bẩm nói: “Tám giờ hai phút.”
Ôn Trầm Tập: “Ừm, cậu nói lấy hàng ở tủ lấy hàng 24 giờ tại trạm vận chuyển phải không?”
Trang Ngạn Du gật đầu: “Đúng vậy, bây giờ vẫn lấy được.”
Sau đó lại cúi đầu nhìn đồng hồ: “Tám giờ ba phút.”
Ôn Trầm Tập: “?”
Trang Ngạn Du cứ cách một phút lại liếc nhìn thời gian trên điện thoại một lần.
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng Ôn Trầm Tập cảm giác khi Trang Ngạn Du nhìn thời gian, vừa lúc đồng hồ sẽ dừng ở giây thứ 60, không sai một li.
Ôn Trầm Tập suy nghĩ một chút, hỏi: “Buổi tối còn có việc gì à?”
Trang Ngạn Du giống như cái máy cũ, âm thanh phát ra như sắp hết pin, mệt mỏi nói: “Không có.”
Ôn Trầm Tập: “Thật ư?”
Trang Ngạn Du uể oải: “6:30 ăn cơm, 7 giờ đi học tập, 8 giờ tổng kết kết quả học tập và công việc mỗi ngày, tổng kết…” Tổng kết cả tiến độ tình hữu nghị.
Giọng nói của Trang Ngạn Du càng trở nên yếu ớt: “Tối nay tôi chưa làm gì cả.”
Một kế hoạch bị chệch thì tất cả kế hoạch sau đó đều sẽ không theo kịp.
Cậu muốn tắm rửa lúc 9 giờ, giặt quần áo trước 9:30, sau đó ngâm chân 15 phút, nghe nói đây là thói quen có ích cho sức khỏe của con người. Ngâm chân xong sẽ nằm trên giường và đọc sách của con người 30 phút. 10 giờ 15 phút đắp chăn đi ngủ.
Mà hôm nay, đến bây giờ đã là 8:05.
Từ lúc tan ca tới giờ, cậu chưa làm một việc gì cả!
Nghe vậy, Ôn Trầm Tập: “…”
Anh nhìn dáng vẻ “cạn năng lượng” bởi vị kế hoạch bị gián đoạn của Trang Ngạn Du.
Người này… Có phải bị OCD rất nghiêm trọng không.
Ôn Trầm Tập: “Nhất định phải ăn cơm lúc 6:30 sao?”
Trang Ngạn Du: “Theo khoa học nghiên cứu, thời gian tốt nhất để ăn tối là từ 17:00-19:00, xét thấy hầu hết mọi người đều tan ca sau 17:00 nên mang đồ ăn đi hoặc ăn tối bên ngoài đều bị loại trừ, vì vậy lựa chọn tốt nhất là nấu ăn tại nhà, vừa sạch sẽ lại hợp vệ sinh, và 18:30 là thời gian ăn hợp lý nhất.
Ôn Trầm Tập: “… À.”
Trang Ngạn Du: “Anh đang cười phải không?”
Cậu nhìn chằm chằm cánh môi đột nhiên cong lên của Ôn Trầm Tập.
Ôn Trầm Tập mím môi, bỗng nhớ tới ngày nọ Trang Ngạn Du viết báo cáo cự tuyệt ăn bánh ngọt.
Khi viết phần báo cáo kia, có phải cậu cũng có vẻ mặt này?
Chỉ cần tưởng tượng thôi, trong mắt Ôn Trầm Tập lại nhiều thêm ý cười.
Anh nói sang chuyện khác: “Vậy bây giờ ăn cơm trước hay là lấy hàng trước?”
Trang Ngạn Du mệt mỏi nói: “Ăn cơm.”
Lo lắng cho chứng OCD của cậu nhân viên nhỏ, Ôn Trầm Tập cũng không chọn nhà hàng nào quá cao cấp mà chọn một nơi có không gian ổn ở cạnh nhà ga, cách rất gần địa điểm lấy hàng.
Lúc ăn cơm, Ôn Trầm Tập lại phát hiện ra một điều đặc biệt khác của Trang Ngạn Du, khi cậu ăn cơm luôn nhai kỹ nuốt chậm , quai hàm phình lên, miếng nào cũng phải nhai 30 lần.
Ban đầu Ôn Trầm Tập không quá chú ý, nhưng lúc sau mới phát hiện Trang Ngạn Du ăn rất có quy luật, nhai bên trái trước, sau đó lại đổi sang nhai bên phải.
Anh im lặng mà đếm đếm, một bên vừa đúng 15 lần.
Sau khi Ôn Trầm Tập phát hiện được chi tiết nhỏ này, anh hơi hơi nhướng mày, lấy điện thoại ra tìm kiếm, kết quả tìm kiếm là ----
“Theo nghiên cứu khoa học, khi ăn thì mỗi lần nhai khoảng 30 lần là tốt nhất, điều này không chỉ có lợi cho sự hấp thụ của cơ thể, cũng…”
Ôn Trầm Tập: “…” Quả nhiên.
Chờ Trang Ngạn Du ăn xong cũng không mất nhiều thời gian, vừa khoảng 20 phút.
Ôn Trầm Tập lại tìm một chút, tất cả đều cho thấy, một khoảng thời gian để ăn một bữa cơm có chất lượng là ăn trong khoảng 20 phút.
Ôn Trầm Tập nhướng mày, đây là lần đầu tiên hắn gặp một người có chứng OCD kỳ lạ như vậy.
Sao đến cả chứng OCD của người này cũng lạ hơn người khác vậy?
Cơm nước xong xuôi, lau miệng xong, Trang Ngạn Du lo lắng nói: “Anh không tập trung ăn cơm sẽ tạo gánh nặng cho dạ dày, tích tụ lâu ngày sẽ mắc bệnh đau dạ dày đấy.”
Hiển nhiên vừa rồi cậu cũng chú ý tới Ôn Trâm Tập nhìn chằm chằm vào mình.
Nhưng nếu đổi thành người khác, bị Ôn Trầm Tập nhìn như vậy, sợ là sẽ ăn không nổi.
Ăn không nổi ở đây không phải là ý khó có thể nuốt xuống mà là sẽ căng thẳng, thậm chí sinh ra đủ loại suy nghĩ viển vông.
Nhưng mà đối với Trang Ngạn Du thì chỉ có một suy nghĩ: Anh em tốt ăn cơm không tập trung! Nếu là ăn cá, ngộ nhỡ mắc xương thì phải làm thế nào?
Ôn Trầm Tập cố nén cười: “Ừm, lần sau sẽ chú ý.”
Thấy anh em tốt nghe lời như vậy, Trang Ngạn Du mới yên tâm, hình như thời kỳ ma sát cũng không khó khăn quá.
Sau khi ăn xong, cuối cùng họ cũng có thời gian đến điểm lấy hàng 24 giờ của trạm vận chuyển để nhận hoa quả từ ông Trang.
Ông Trang gửi tới một cái túi lớn bằng da rắn, mở ra xem, bên trong có đủ loại hoa quả, từ đúng mùa đến trái mùa, từ bắc đến nam, loại nào cũng có.
Bên cạnh còn có một thùng xốp nhỏ để đựng nho khỏi bị dập .
“Tất cả đều là ba tôi trồng đấy.” Trang Ngạn Du tự hào nói.
Trợ lý Lâm vẫn luôn cố biến mình trở thành người tàng hình, lúc này rốt cuộc có đất để thể hiện. Không cần sếp ra hiệu, anh ta đã xung phong đi tới xách túi trái cây bằng da rắn lên.
Sau đó…. Bất động.
Lâm trợ lý: “…”
Trang Ngạn Du: “Ba tôi bảo có chút nặng nên dặn tôi tìm người xách hộ.”
Trợ lý Lâm ngẫm lại cũng có thể hiểu được, cái túi da rắn to như vậy, bên trong có táo, thanh long, quả gì cũng có, còn đều là những loại trái cây tương đối nặng, có lẽ phải nặng tới hàng chục cân.
Mà anh ta quanh năm đều ở trong văn phòng, không khiêng được là chuyện bình thường.
“Chúng ta cùng xách.”
Trang Ngạn Du chuẩn bị đi tới để xách cùng trợ lý Lâm, bỗng một chiếc áo Vest bị ném vào tay cậu.
Ôn Trầm Tập: “Cậu cầm áo đi, để tôi.”
Nói xong, không đợi Trang Ngạn Du kịp phản ứng, anh đã bước lên thay thế vị trí của trợ lý Lâm, xách cái túi da rắn lên, trợ lý Lâm thì nâng phụ phía sau.
10 giờ đêm mùa hè, một trận gió thoảng qua làm dịu đi cái nóng bức ban ngày, khiến bầu không khí thư thái hơn.
Có lẽ do hai người đều mặc vest nhưng lại xách một chiếc túi da rắn quê mùa thật sự quá gây chú ý, mọi người xung quanh trạm vận chuyển đều tò mò nhìn sang.
Trợ lý Lâm vừa nâng túi da rắn cùng sếp vừa ngây người nghĩ: Tối nay sếp Ôn đến đây là chỉ để xách cái túi này sao… Đúng vậy, túi hoa quả giá trị còn không đến một ngàn, sau đó còn được đặt ở trong chiếc xe hơn sáu triệu tệ?
Nhìn trộm phía sau, Trang Ngạn Du ôm một thùng nho và chiếc áo vest đắt tiền đi theo bọn họ, trên mặt không có một tia gợn sóng.
Như thể một con người có giá trị nghìn tỉ như sếp Ôn làm loại chuyện này vì cậu cũng là lẽ đương nhiên.
Trợ lý Lâm hít một hơi thật sâu, Trang Ngạn Du… Thật khủng bố!
Ông Trang là một người rất hiếu khách, lần trước ở trang trại, Quý Trí Viễn mồm miệng trơn tru khen trái cây do ông Trang trồng ngọt hơn ở chỗ khác, ông Trang rất vui.
Ngoài ra, Quý Trí Viễn cùng Lê Tức đều là bạn tốt từ lúc 11 tuổi với Ôn Trầm Tập, vì vậy lần này gửi trái cây tới, ông Trang còn đặc biệt dặn dò Trang Ngạn Du phải đưa cho cả hai người họ.
Vì vậy, túi trái cây đầu tiên được chuyển đến cổng khu dân cư của Trang Ngạn Du, cậu về nhà lấy không ít túi, bắt đầu đóng gói tại chỗ.
Vì nếu xách túi vào nhà thì cũng rất mệt, mà Trang Ngạn Du lại sợ anh em tốt bị mệt.
“Túi này có chất lượng tốt hơn so với những túi khác, cho anh.”
Bên người Trang Ngạn Du có ba cái túi lớn, cậu đưa túi lớn nhất ra đưa cho Ôn Trầm Tập.
2 phần còn lại bỏ vào túi đưa cho Quý Trí Viễn và Lê Tức.
Ôn Trầm Tập cũng không ngăn cản, tùy ý để cậu trắng trợn thiên vị cho anh.
Túi trái cây lớn cuối cùng được đóng gói riêng kia chính là chiếc túi của Ôn Trầm Tập, đều là trái cây có chất lượng tốt nhất và tươi ngon nhất, hơn nữa còn chiếm một phần ba số trái cây.
Hai phần ba số hoa quả còn lại được chia thành bốn phần, Quý Trí Viễn, Lê Tức và Trang Ngạn Du mỗi người một phần, và một phần còn lại cho trợ lý Lâm.
Trợ lý Lâm được thương mà sợ: “Cảm ơn cậu Trang.”
Trang Ngạn Du: “Không có gì, anh đã vất vả rồi.”
Trợ lý Lâm: “Đâu có, đâu có.”
Làm xong mọi việc đã là gần 11 giờ, Ôn Trầm Tập thấy Trang Ngạn Du ngáp liên tục bèn bảo cậu mau về đi ngủ, anh và trợ lý Lâm sẽ đi mang hoa quả cho người khác.
Trang Ngạn Du dặn anh về cẩn thận một chút, còn hoa quả để ngày mai đưa cũng được.
Sau khi chào tạm biệt nhau xong, Ôn Trầm Tập và trợ lý Lâm mang trái cây rời đi.
Lúc xuống xe, Ôn Trầm Tập xách túi trái cây của mình xuống, ánh mắt cố ý vô tình rơi vào chiếc túi nhỏ của trợ lý Lâm đầy ẩn ý.
Ôn Trầm Tập: “Túi của tôi chắc phải nặng hơn 30 cân.”
Trợ lý Lâm xách cái túi chưa tới mười cân: “??”
Là nặng quá phải không?
Trợ lý lâm: “Ngài nghỉ ngơi đi, để tôi xách cho.”
Ôn Trầm Tập tránh cánh tay của anh ta ra, ánh mắt lại rơi vào trên túi: “Của cậu bao nhiêu?”
Bỗng trợ lý Lâm chợt hiểu ra điều gì, vội vàng nói: “Ai da, sếp Ôn, tôi làm sao có thể so sánh được với ngài, ngài và cậu Trang là quan hệ gì chứ, tôi và cậu Trang lại là quan hệ gì. Cậu Trang sẵn lòng chia cho tôi một chút, đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy không thể tin. Nghe nói số hoa quả này là tự trồng được, không có thuốc trừ sâu, bán bên ngoài rất đắt.”
Ôn Trầm Tập nhếch môi, giọng điệu nhẹ nhàng: “Ừm, về sớm một chút, hôm nay tiền tăng ca tính gấp ba.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]