Chương trước
Chương sau
Có lẽ trong tên cậu có chữ “yu”(*) nên khiến Trang Ngạn Du có duyên với cá. Cậu cầm cần câu trong tay, chỉ cần cậu buông cần xuống, chưa tới năm phút là có thể câu lên được một con.

(*)Chơi chữ, Cá (yu) nghe gần giống với Du (you) trong tên của Trang Ngạn Du

Hơn nữa thời gian đang trôi qua, cá cậu câu lên càng ngày càng mập.

Mà cá toàn bơi đến chỗ Trang Ngạn Du, đám người Quý Trí Viễn và Lê Tức khi nãy còn đang cười nhạo Ôn Trầm Tập không câu được con nào cảm thấy hết sức ghen tỵ.

Lê Tức nói: “Tiểu Trang, không phải cậu nói chưa từng câu cá à? Sao giỏi thế?”

Trang Ngạn Du: “Thực sự đây là lần đầu tiên tôi câu cá.”

Quý Trí Viễn nói trong chua chát: “Chẳng phải câu cá rất giống với chơi mạt chược à, quả nhiên người mới thì luôn may mắn nhỉ?”

Lê Tức: “Đừng nói thế, có khi là thật đấy.”

Trang Ngạn Du nhìn Ôn Trầm Tập.

Trên khuôn mặt nhân viên nhỏ tràn ngập mong chờ, dường như cậu đang chờ đợi một câu khen ngợi từ anh.

Ôn Trầm Tập cong môi: “Thật là giỏi, nãy giờ tôi chưa câu được con nào.”

Trang Ngạn Du lập tức trở nên nghiêm túc: “Tôi giúp anh.”

Cậu muốn câu cá thay cho phần của anh em tốt!

Quý Trí Viễn rất giỏi giao tiếp. Nhà anh ta sở hữu công ty giải trí, kẻ tới người lui rất nhiều, hơn nữa còn liên quan đến nhiều giới khác nhau, thế nên anh ta am hiểu đối phó với nhiều loại người và rất giỏi việc nhìn mặt đoán ý.

Trong lúc Trang Ngạn Du đang chờ cá mắc câu, anh ta bèn ngồi tán gẫu với Trang Ngạn Du, năm nay cậu bao nhiêu tuổi, học ở đâu, trong nhà có còn ai không, v.v. Thoạt nhìn toàn là mấy vấn đề lặt vặt, nhưng thật ra là đang ngầm tìm hiểu bối cảnh của Trang Ngạn Du.

Mãi cho đến khi Quý Trí Viễn hỏi: “Cậu đẹp trai như vậy, lúc còn đi học thì chắc là được hoan nghênh lắm nhỉ? Cậu có bạn gái không? Hay là bạn trai? Cậu có muốn đổi việc, phát triển trong làng giải trí không? Với điều kiện ngoại hình này của cậu, tôi cam đoan rằng cậu sẽ nổi tiếng!”

Ôn Trầm Tập nhướng mày, hắn biết tật xấu của bạn mình. Không biết người khác thế nào, nhưng nhân viên nhỏ trông rất ngoan, là kiểu người bị bán nhưng vẫn ngoan ngoãn giúp người khác đếm tiền.

Trang Ngạn Du: “Giới giải trí hả?”

Quý Trí Viễn: “Đúng vậy! Tôi đảm bảo cậu sẽ nổi tiếng!”

Ôn Trầm Tập liếc mắt nhìn Quý Trí Viễn một cái, giọng chứa ý cảnh cáo: “Cậu đủ chưa hả.”

Quý Trí Viễn phản ứng lại, nhận ra rằng mình đang trộm người của công ty bạn tốt bèn vội vàng ho khan hai tiếng: “Thói quen, thói quen thôi.”

Quý Trí Viễn vội vàng kéo Lê Tức đi bơi, né đi ánh mắt cảnh cáo của Ôn Trầm Tập.

Chờ hai người bọn họ đi xa, Ôn Trầm Tập mới nói với Trang Ngạn Du: “Không cần để ý đến cậu ta đâu. Cậu không cần phải trả lời những câu hỏi mà cậu không muốn trả lời.”

“Tôi không có bạn gái, cũng không có bạn trai, lại càng không nghĩ tới việc tiến vào giới giải trí.” Trang Ngạn Du vẫn bình tĩnh đáp: “Tôi không muốn trả lời. Anh Quý không hỏi thì tự tôi cũng sẽ nói ra.”

Ôn Trầm Tập: “Cậu?”

Trang Ngạn Du: “Bởi vì vừa khéo anh chưa hiểu rõ về tôi, cho nên tôi muốn tự mình giới thiệu.”

Ôn Trầm Tập nhướng mày, thì ra nhân viên nhỏ cũng biết cậu vừa mới bị lừa. Vừa hay Trang Ngạn Du đang muốn tự giới thiệu bản thân, thế nên cậu bèn thuận theo lời của Quý Trí Viễn nói tiếp.

Trang Ngạn Du còn nghiêm túc hỏi: “Anh còn muốn biết chuyện gì không? Tôi có thể nói cho anh biết.”

Ôn Trầm Tập nói: “Công ty có hồ sơ lý lịch của cậu. Nếu tôi muốn biết thì có thể tự đi xem được.”

Trang Ngạn Du lắc đầu: “Nhưng có điều hồ sơ kia khá đơn giản. Tôi muốn anh biết nhiều hơn về tôi.”

Ôn Trầm Tập hơi khựng lại. Dưới cặp kính không độ, đôi mắt sâu thẳm của anh hiện lên vẻ bất ngờ, nhìn cậu thêm một chút.

Ôn Trầm Tập không phủ nhận mình có vài phần hảo cảm và hứng thú với Trang Ngạn Du, có thể là vừa gặp đã yêu, hoặc có thể là thứ khác. Anh vẫn chưa hiểu hiểu rõ lòng mình, vì vậy anh quyết định sẽ suy nghĩ kỹ càng.

Bây giờ nghe Trang Ngạn Du nói như vậy, trong lòng anh hơi kinh ngạc.

Không lẽ, cậu cũng......

Vẻ mặt Trang Ngạn Du tràn đầy mong đợi.

Các nghiên cứu cho thấy nếu hai người muốn trở thành tri kỷ thì đều là người hiểu đối phương rất rõ.

Bởi vì khi hoàn toàn thấu hiểu đối phương, chúng ta mới có thể giúp đỡ nhiều chuyện cho nhau, tin tưởng lẫn nhau, khiến cho tình bạn luôn luôn vững bền.

Vậy nên bước đầu tiên để hâm nóng tình bạn là phải để người anh em hiểu rõ về cậu!

Trang Ngạn Du nhìn anh không chớp mắt: Không giới thiệu sao? Người anh em, mau mau giới thiệu rõ một chút về mình đi.

Ôn Trầm Tập nhìn sang nơi khác, lấy mũ che nắng của Quý Trí Viễn đặt ở một bên đội lên cho Trang Ngạn Du: “ Nghiêm túc câu cá đi.”

Trang Ngạn Du có chút thất vọng: “Anh không muốn tôi tự giới thiệu sao?”

Hiếm khi Ôn Trầm Tập lại có cảm giác chột dạ.

Trang Ngạn Du sao có thể biết được tư liệu của cậu đã sớm xuất hiện trong máy tính của người khác. Những gì cậu trải qua trong quá khứ đều được trình bày chi tiết, rõ ràng, hơn nữa còn được anh xem đi xem lại rất nhiều lần.

Ôn Trầm Tập lảng sang chuyện khác, nhắc nhở cậu: “Cá mắc câu rồi.”

Trang Ngạn Du quay đầu lại nhìn, quả nhiên đã thấy chiếc phao đang nhích tới nhích lui, cậu vội vàng đứng dậy kéo cá lên.

Con cá này khá lớn, hẳn là cá lớn bơi từ đập chứa nước ở thượng nguồn xuống đây, trông có vẻ hơi nặng khiến dây câu cá gần đứt.

Lê Tức đứng cách đó không xa nhìn thấy bèn lập tức chạy trở về: “ Con này rất lớn! Khoan hẵng kéo lên! Mau thả dài dây câu xuống, từ từ kéo nó lên!”

“Tôi cược con này ít nhất cũng hơn mười cân!” Quý Trí Viễn chưa từng bắt được con cá lớn đến như vậy, anh ta nhìn tay chân nhỏ gầy của Trang Ngạn Du, sợ cậu không giữ được con cá bèn vội vã chạy tới: “Tiểu Trang! Để đó cho tôi! Để tôi đến kéo nó!”

Trang Ngạn Du bèn đưa cần câu cho anh ta.

Sức của con cá này rất lớn, lúc này kiên quyết kéo cần câu lên sẽ dễ dàng bị đứt dây câu, nên thả dây câu dài nhằm tiêu hao bớt sức lực của nó. Nhưng không ngờ nó vẫn còn tràn đầy sinh lực, tiếp tục xuôi dòng nước bơi về hướng hạ nguồn, mãi vẫn không chịu bỏ cuộc.

Quý Trí Viễn chỉ có thể giữ cần câu rồi cùng đi xuống dưới nước, kêu Lê Tức đi lấy lưới bắt cá.

Vốn dĩ bọn họ đến đây để nghỉ ngơi, câu cá giải trí, căn bản không mang theo lưới bắt cá. Không ai ngờ rằng Trang Ngạn Du lại câu được con cá lớn đến vậy nên đành phải đi mượn tạm lưới của những người dân sống gần đó.

Cũng may gần đây không ít người muốn làm du lịch thôn dã, biết người thành phố thích tới nơi này câu cá, nhà nào cũng chuẩn bị công cụ. Bởi vậy, Lê Tức nhanh chóng mượn được lưới đánh cá đến đây. Hai người một người kéo, một người vớt, không lâu sau đã bắt được con cá đó lên.

“Thật lớn. Ha ha ha!” Quý Trí Viễn hưng phấn: “Con này đảm bảo là bơi ra từ đập nước. Trông nó còn bự hơn đùi tôi!”

Lê Tức cũng rất hưng phấn. Hai người cầm điện thoại điên cuồng chụp ảnh, chẳng giống phú nhị đại mà trông lại giống như mấy tên ngốc chưa trải sự đời.

Bọn họ thật sự rất kích động, trước kia không phải chưa từng thấy qua cá lớn hơn như này, cũng đã từng thấy qua những con cá nặng hơn trăm cân.

Nhưng đây là cá do chính họ câu được, đối với người yêu câu cá thì đây quả là một thành tựu rất mới lạ.

“Đi! Đêm nay mở tiệc ăn cá!”

Trang Ngạn Du thân là người lập công lớn nhất cũng nhận được lời mời nhiệt tình từ họ, hơn nữa không đi thì không được, bởi vì cậu chính là người câu con cá lớn đó.

Ôn Trầm Tập hỏi Trang Ngạn Du: “Cậu còn muốn câu cá nữa không?”

Tuy Trang Ngạn Du rất muốn câu tiếp, nhưng hiếm khi có cơ hội ở chung với người anh em.

Nhưng bọn họ câu được quá nhiều cá, nhất là con cuối cùng kia, căn bản vài người ăn không hết.

Trang Ngạn Du lắc đầu nói: “Không.”

Ôn Trầm Tập: “Vậy trở về thôi.”

“Ừm.”

Trang Ngạn Du đi xách thùng cá lên, nhưng cậu còn chưa kịp đụng tới cái thùng thì Ôn Trầm Tập đã xách thùng cá, rồi nhét một cái cần câu vào tay cậu.

Ôn Trầm Tập nhìn thoáng qua cánh tay nhỏ gầy của cậu: “Cậu cầm cái này là được rồi.”

Trang Ngạn Du không suy nghĩ nhiều, Ôn Trầm Tập nói cái gì cậu cũng gật.

Nhân viên nhỏ ngoan ngoãn khiến Ôn Trầm Tập không khỏi quay đầu nhìn nhiều thêm một chút: “Mỗi tuần cậu đều về đây?”

Trang Ngạn Du: “Không phải mỗi tuần một lần, mà là hai tuần sẽ quay về một lần. Cha tôi khá bận rộn, không có thời gian chăm sóc tôi, bảo tôi thi thoảng hãy về.”

Ôn Trầm tập: “Cha cậu bận làm gì vậy?”

Trang Ngạn Du: “Làm ruộng.”

Ôn Trầm Tập nhíu mày: “Ruộng phía nam hẳn là một năm có hai vụ lúa.”

Mà bây giờ mới là đầu tháng sáu dương lịch, không phải là mùa gieo trồng, mà chính xác là mùa thu hoạch lúa.

Trang Ngạn Du bèn giải thích cho anh: “Ba tôi không chỉ trồng mỗi cây lương thực, hầu như mỗi ngày ông đều trồng nhiều loại khác nhau, đúng mùa hay khác mùa gì cũng trồng. Trồng rau xong, ông lại trồng cây ăn quả, trồng cây ăn quả xong rồi còn có thể trồng một ít cây thuốc để bán. Tóm lại một năm bốn mùa, ông đều ở ngoài ruộng.”

Ông không cần Trang Ngạn Du giúp đỡ trồng trọt, cậu quay về cũng không giúp được gì, cho nên hai tuần cậu mới quay về nhìn một chút.

Ôn Trầm Tập: “...Vất vả quá.”

Trang Ngạn Du: “Ông không thấy vất vả đâu. Có ruộng, có đất, có hạt giống sinh sôi nảy nở, ông rất vui!”

Đồng chí Trang- từng là hệ thống làm ruộng số 03.

Thời điểm còn dẫn dắt ký chủ, ông đã xuyên qua thời đại nguyên thủy và trồng trọt khắp thế giới, sau đó trở thành một hệ thống làm ruộng đích thực.

Bây giờ ngay cả khi đã trở thành người bình thường, đây vẫn là thói quen của ông. Chỉ cần một ngày không được trồng trọt, ông đã cảm thấy không thoải mái.

Nhưng mà lời này vào tai người khác thì đồng chí Trang đã biến thành một bác nông dân chất phác và trách nhiệm. Ông làm lụng vất vả cả ngày đêm , chỉ trông mong mùa màng bội thu. Cả đời ông bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, lúc thu hoạch mùa màng không tốt, ông chỉ có thể ăn uống tằn tiện.

Ôn Trầm Tập nhớ tới hồ sơ về Trang Ngạn Du có ghi ba cậu là nông dân.

Nhưng bối cảnh gia đình cậu quá đơn giản, trên tư liệu cũng chỉ viết một câu ngắn gọn rằng “sáng nào ba Ngạn Trang Du cũng đi làm ruộng, hoặc là đi lên núi, mặt trời lặn mới quay trở về”.

Giờ phút này, Ôn Trầm Tập mới thực sự cảm nhận được cảnh nhà của nhân viên nhỏ khó khăn thế nào.

Ôn Trầm Tập suy tư hai giây, cúi đầu gửi tin nhắn cho trợ lý Lâm: [Tăng lương cho tất cả nhân viên trong bộ phận chăm sóc khách hàng lên một bậc.]

Trợ lý Lâm Lâm, người vừa nhận được tin nhắn của sếp vào cuối tuần: ???

Không phải sếp đi nghỉ phép sao? Không phải hôm nay sếp bảo không cần tăng ca, cũng không làm việc mà?

Sao đột nhiên sếp lại muốn tăng lương cho nhân viên trong bộ phận chăm sóc khách hàng?

Quay trở lại nhà chú Liễu, Trang Ngạn Du đang chuẩn bị đi vào theo “anh em tốt”, bỗng cậu nghe thấy ông Trang gọi: “Có phải bé 11 về nhà không? Vào nhà ăn cơm đi con!”

Trang Ngạn Du: “Con nghe rồi!”

Ôn Trầm Tập quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cách đó hơn 10 mét là một căn nhà cũ hơn nhà chú Liễu, giọng nói truyền đến từ nơi đó.

Ôn Trầm Tập: “Đây là nhà cậu hả?”

Trang Ngạn Du: “Đúng vậy, khi nãy là ba tôi gọi tôi.”

“Ông ấy gọi cậu là bé 11?”

Ôn Trầm Tập nghĩ đến việc trước đây không ít người thích đặt tên cho con dựa theo thứ tự trong nhà. Không lẽ nhà họ Trang có rất nhiều con? Trên hồ sơ có viết thế đâu.

Trang Ngạn Du đỏ mặt: “Ừm…Đấy là tên mụ ở nhà.”

Thực ra đây là mật danh của cậu. Kiếp trước cậu là hệ thống Long Ngạo Thiên số 11, ba cậu đã gọi thành thói quen nên vẫn không thay đổi.

Khi cậu vừa mới sinh ra, chính hệ thống làm ruộng số 03 vẫn luôn chăm sóc cậu. Những gì cậu không hiểu, ông đều chỉ dạy hết, có thể nói số 03 có sức ảnh hưởng rất lớn với cậu, nếu không thì làm sao khi về hưu, cậu lại chọn làm một con người bình thường như số 03 chứ.

Trang Ngạn Du nói: “Tôi đi nói chuyện với ba một chút. Ôn Trầm Tập, anh đi vào trước đi.”

Ôn Trầm Tập: “Ừ.”

Nhìn theo nhân viên nhỏ về nhà, ánh mắt Ôn Trầm Tập dừng lại trên cánh cửa cũ nát. Một trận gió thổi qua, cánh cửa kia cũng lung lay theo, lông mày anh nhíu lại.

Ôn Trầm Tập cúi đầu gõ chữ, gửi tin nhắn cho trợ lý Lâm: [Thưởng thành tích cũng tăng gấp đôi.]

[Trợ lý Lâm: Hiểu rồi, tôi lập tức báo tin xuống dưới.]

Trang Ngạn Du trở về nhà nói chuyện với đồng chí Trang rằng trong số các ông chủ lớn đến nông trại bên cạnh, vừa hay có một người là ông chủ của cậu, và cũng là anh em tốt mà máy chủ đã chọn cho cậu. Cậu muốn cùng ăn trưa với anh em tốt của mình.

Ông Trang nghe vậy còn vui hơn Trang Ngạn Du: “Trùng hợp thật! Không phải lần trước con nói vào công ty kia đã 2 tháng mà chưa gặp được cậu ta sao? Bây giờ đã làm quen rồi hả?”

Trang Ngạn Du mím môi cười: “Dạ, chúng con vừa gặp đã thân.”

Cậu không phát hiện ra nụ cười bây giờ chẳng phải là nét mặt mà cậu cố ý học từ con người, mà là nụ cười phát ra từ sự vui sướng tận sâu trong đáy lòng.

Ông Trang xúc động nói: “Không hổ là người phù hợp nhất với con, mới gặp đã thân quen. Quá tốt! Vậy con mau sang ăn cơm đi, đừng để bọn họ đợi lâu.”

Trang Ngạn Du: “Dạ.”

Trang Ngạn Du trở về nhà chú Liễu ăn cơm trưa cùng Ôn Trầm Tập và bạn của anh.

Ăn trưa xong, dân bản xứ Trang Ngạn Du chủ động dẫn bọn họ đi tham quan.

Phong cảnh thôn cậu không tệ, bởi vì có núi có sông nên không oi bức giống như thành phố. Nhất là ở phía sau núi, một trận gió thổi tới cũng khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Trang Ngạn Du còn dẫn bọn họ đi hái hoa quả do ông Trang trồng, mỗi người đều gói một túi lớn để mang về thành phố ăn.

Buổi tối ăn đại tiệc cá xong, Trang Ngạn Du lên xe Ôn Trầm Tập cùng về thành phố.

Bởi vì nơi xuất phát khác nên đường trở về cũng khác. Ba người - tính cả Ôn Trầm Tập - mỗi người đều lái một chiếc xe, vì vậy trên đường về, trong xe chỉ có hai người bọn họ, người lái xe là Ôn Trầm Tập.

Ban đầu Trang Ngạn Du còn lo lắng cậu và anh không có đề tài tán gẫu.

Tuy rằng bọn họ vừa gặp đã thân, tiến độ tình bạn đột nhiên tăng mạnh, nhưng chỉ vừa quen nhau thì khó mà lúc nào cũng có đề tài chung.Trên thực tế đúng là như vậy, lái xe về thành phố mất khoảng nửa tiếng, nhưng không phải lúc nào bọn họ cũng nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng cũng có lúc im lặng.

Nhưng Trang Ngạn Du chẳng hề cảm thấy xấu hổ lúc im lặng, thậm chí cậu còn có cảm giác yên tĩnh thoải mái.

Đây là niềm vui khi có anh em tốt sao!

Trang Ngạn Du trọ ở nơi gần đường về nhà của Ôn Trầm Tập. Vì tiện đường nên anh sẽ đưa cậu về nhà trước.

Sau khi tới tiểu khu, Trang Ngạn Du xuống xe, trong mắt cậu còn có chút không nỡ, cậu quơ quơ điện thoại, nói với Ôn Trầm Tập đang ở trong xe: “Nếu anh muốn hiểu tôi hơn thì có thể nhắn tin Wechat cho tôi.”

Hai người mới thêm Wechat của nhau vào buổi chiều.

Ôn Trầm Tập nắm chặt tay lái, không trả lời vấn đề này mà nói: “Mau về đi, tôi đi đây.”

“Được, anh đi đường cẩn thận.”

“Ừm.”

Trang Ngạn Du nhìn theo xe Ôn Trầm Tập rời đi, mãi cho đến khi không thấy bóng xe, cậu mới quay về tiểu khu.

10 giờ tối, Ôn Trầm Tập về đến nhà, mở vòng bạn bè ra lướt một vòng.

Trang Ngạn Du: Mọi người không tưởng tượng được niềm vui sướng của hệ thống đâu.

Hình ảnh đính kèm theo là hình một chiếc CPU máy tính phát nổ.

Niềm vui sướng của hệ thống hả?

Ôn Trầm Tập không hiểu lắm về cách dùng từ lóng trên internet của người trẻ tuổi, nhưng anh vẫn like một cái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.