Nốt nhạc trầm bổng ngân cao, biến tấu lưu loát làm ta cứ tưởng như giai điệu đang nhảy nhót vui tươi, thanh âm chậm dần phút chốc ngân nga trong cõi lòng niềm da diết khó tả. Thiên thần, thiên thần của tôi đang ngồi kia dưới không gian trắng sáng trong trẻo, dáng ngồi tao nhã say sưa đệm trên phím đàn. Tôi thích thú chạy đến nhưng bỗng dưng vấp ngã, đầu óc quay cuồng mê muội, không còn mùi hương thanh khiết nữa thay vào đó là mùi cồn cực khó chịu. Tôi liền mở mắt, thiên thần không có thật ư?
Ngồi bật dậy, tôi thấy đầu óc choáng váng. Căn phòng này màu trắng, tôi bỗng trở nên ghét thứ màu trắng toát này cứ làm tôi hình dung đến thiên thần. Mẹ ngồi cạnh mắt đỏ hoe, mẹ dễ xúc động hay cười khóc là chuyện thường, mẹ cứ thế bắn liên thanh hỏi tôi dồn dập nhanh tới nỗi tôi chẳng biết mẹ đang nói tiếng Việt, Anh-Anh hay tiếng bản địa nữa. Bất quá tôi bật khóc to tướng mẹ hoảng loạn chạy vội ra ngoài miệng gọi to tên ba tôi. Thiên thần của tôi sao lại cứ biến mất vậy chứ? Tất cả là tại mẹ nếu không tôi đã chạy tới chỗ thiên thần của tôi rồi. Thiên thần vô tâm sao lại không giữ tôi lại chứ?
Cốp!_ Au, I kill you!
- Đây là bệnh viện làm ơn đừng như trẻ con được không? Mẹ cậu đã rất lo lắng đấy
Tôi sụt sùi nín khóc, gì chứ? Là tôi khóc vì đánh mất thiên thần cơ mà. Lousi nhăn mày ném tôi bịch khăn giấy lau nước mắt, đưa tay lên đầu mình tự nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giu-tron-mot-tinh-yeu/81392/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.