Lại một trận trời nghiêng đất ngã.
Nhan Thanh kêu lên sợ hãi, thân thể gầyyếu đã bị ngã lên giường. Cố Trạch Vũ lập tức leo lên giường, đặt côdưới thân một cách chặt chẽ. Sau đó, nụ hôn nóng cháy bá đạo ùn ùn rơixuống, cái trán trơn bóng, chiếc mũi thanh tú, cuối cùng là cái miệngnhỏ khiến anh cực hận cũng cực yêu kia.
Anh thở hổn hển, mặc sức mút lấy đôi môimềm mại của cô, linh hoạt mà trắng trợn phác họa bên trong khoang miệngcủa cô. Sức lực bắt đầu ngoan độc, như thể muốn nuốt hết cô vào trongbụng.
Nhưng Nhan Thanh lại bị anh đè đến khó thở, môi cũng bị anh cắn đến phát đau.
Cô nức nở, lắc đầu sang hai bên để né tránh. Càng ra sức giãy giụa, lại càng đổi lấy sự khống chế chặt chẽ hơn.
Cơ thể của hai người cứ dây dưa ở trên giường, cứ như thế mà âm thầm đọ sức.
Theo sức lực dần dần biến mất, sự uất ức trong lòng Nhan Thanh cũng bị phóng đại đến cực hạn.
Cuối cùng, sau khi dùng sức lực còn sót lại để phản kháng nhưng vẫn không có hiệu quả, cô nhịn không được bật khóc tu tu.
Âm thanh đó bị Cố Trạch Vũ nuốt vào trong miệng hơn một nửa, không rõ ràng lắm, nhưng lại quất vào trong lòng anh thật mạnh. Anh chấn động, tê dại, phát đau.
Sức chèn ép cô đã nới lỏng rất nhiều, nụhôn vội vã cũng bắt đầu trở nên dịu dàng triền miên. Tiếp đó là chậm rãi day dứt, là giày vò; rồi cuối cùng là rời khỏi đôi môi đã sưng đỏ kia.
“Bé Thanh à…” Anh nỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giu-mot-dem-giam-mot-doi/1222540/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.